- Tổng thống thôi mà. Có gì đáng sợ?
Câu nói ngây thơ của Nhược Uyển đã khiến nhiều người phải lấy dao đâm vào tim. Ừ thì bình thường thôi! Ừ thi không đáng sợ... Nhưng đó là đối với Trang Nhược Uyển thôi, còn đối với công dân bình thường như họ... Đó là một chuyện “CỰC KÌ LỚN!”
Mộ Sa nhìn Nhược Uyển bằng ánh mắt ngày càng ngưỡng mộ, còn Vũ Dương thì chỉ biết đứng như tượng tạc nhìn Nhược Uyển. Còn Tân Yết và Kim Long đang thầm cầu ông trời đừng cho Trang Thiếu Tường đắc cử... Nếu không... Nếu không.... Người ta sẽ nghĩ nước ta là nước tấu hài mất!
- Em định khi nào về Ân Thành?
- Sáng ngày mai, em muốn về để xem cha mẹ thế nào đã. Cha cứ làm loạn, chẳng mấy chốc... Bác lại phải điên đầu vì cha mẹ
Vũ Dạ Triệt nghĩ ngợi một lúc, rồi gật đầu. Anh để Nhược Uyển cùng Mộ Sa lên phường chuẩn bị hành lý trước, Tân Yết và Kim Long cũng tung tăng đi lên phòng, vì họ sắp được về nhà rồi
Bây giờ chỉ còn lại Vũ Dương và Vũ Dạ Triệt. Anh nhìn cậu ta, Vũ Dương liền vỗ vỗ ngực lên tiếng
- Anh yên tâm, em sẽ đi cùng Chị dâu, em sẽ bảo vệ chị dâu thật tốt!
- Không cần!
- Hả? Không cần? Anh chắc chứ?
- Vũ Dương, lần này anh tin tưởng em và Mục An. Vũ Thị tạm thời giao cho em và Mục An quản lí. Anh sẽ cùng cô ấy về Ân Thành!
Nói xong, Vũ Dạ Triệt cũng phủi mông đi. Vũ Dương ngơ ngác, đợi anh đi khuất rồi thì Vũ Dương mới hét lên
- WAY SỜ MA????
[..............................]
Buổi tối ngày hôm nay, Vũ lão gia được Vũ Dương đưa đến Vũ Trạch dùng bữa tối cùng mọi người. Vũ lão gia là người rất thoải mái, ông cũng đã sớm xem Nhược Uyển là con cháu trong nhà, còn những người bên cạnh Nhược Uyển, ông cũng xem là người nhà. Vừa về đến Vũ Trạch, Vũ lão gia đã nhìn thấy hình ảnh đứa con trai lớn của mình đang hì hục bên trong nhà bếp cùng người con gái nó yêu
Vũ Dạ Triệt là đầu bếp chính ngày hôm nay, Nhược Uyển chỉ đứng phụ. Nhưng anh lại không cho cô làm gì cả, anh còn bá đạo nói
- Công việc quan trọng của em... Là ngắm anh!
Nhược Uyển mỉm cười, khi cô thấy Vũ lão gia đến thì cô mới tháo tạp dề ra. Vui vẻ đi đến bên cạnh ông, ngọt ngào lên tiếng
- Bác trai, chào mừng người trở về ~
- Ngoan ngoan, con không cần lo cho ta. Con vào với Dạ Triệt đi
- Vâng
Không lâu sau, bữa tối cũng đã được bày trí gọn gàng trên bàn. Mộ Sa vẫn không dám tin vào mắt mình, bữa cơm hôm nay lại chính là do Đại boss của Vũ thị nấu. Bày trí đẹp mắt, mùi thơm ngào ngạt... Nhưng con vị thì...
Khi Mộ Sa vừa đưa thức ăn lên miệng, thì cô nàng đã trợn tròn mắt. Còn luôn miệng khen ngon
Cô nàng thật sự không dám tin trên đời này lại còn sót lại một người nam nhân... Muốn tài hoa có tài hoa, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn nhan sắc có nhan sắc, lại còn rất chung tình và yêu chiều bạn gái, địa vị xã hội còn nằm ở vị trí rất cao... Đã vậy còn biết nấu ăn... Liệu mặc hàng này còn có một người khác nữa không nhỉ?
- Cô ăn chậm thôi. Có ai tranh với cô đâu chứ!
Tân Yết ngao ngán lắc đầu. Mộ Sa chỉ liếc anh ta một cái, theo bản thân của Tân Yết, anh ta liền ngậm mồm không nói gì nữa. Chỉ tập trung vào việc ăn của mình.
Vũ lão gia nhìn như vậy liền mỉm cười, lâu rồi gia đình này mới vui vẻ ăn một bữa cơm như thế này... Mà nói đúng hơn là khi có sự xuất hiện của Nhược Uyển
Trước kia, khi Tuyền Ân mới sinh Vũ Dương thì bà ta đã gói đồ đi theo tình nhân. Để lại ba đứa con trai cùng Vũ lão gia một mình, Vũ thị còn đang rất loạn, ông vừa phải lo cho sự nghiệp, còn phải lo cho con nhỏ... Thời gian đó thật sự khiến ông cảm thấy rất mệt mỏi
Dần dần, những đứa con lớn dần, rồi mỗi người có sự nghiệp riêng, cuộc sống riêng, công việc riêng, cũng dần dần không có bữa cơm nào cùng nhau nữa
Nhưng mà, vẫn may ông trời có mắt, đã để cho Nhược Uyển xuất hiện trong Vũ gia, các thành viên trong gia đình cũng đoàn kết hơn, thường xuyên gặp nhau hơn và cả nhiều lần ăn cơm cùng nhau hơn. Hình ảnh một gia đình ấm áp mới từ từ hoàn thiện cũng là nhờ cô
- Tiểu Uyển, sáng mai con về Ân Thành sao? Bác nghe nói, cha con muốn ứng cử Tổng thống?
- Vâng, con đang muốn ngăn cha lại đây!
Nghe cô nói như vậy, Vũ lão gia ngạc nhiên. Vì nếu cha cô đắc cử Tổng thống thì phải là chuyện tốt chứ. Vũ lão gia lên tiếng hỏi
- Sao thế? Nếu đắc cử cả Trang gia và Tuyệt gia đều có lợi?
- Nhưng đất nước này sẽ trở thành nước tấu hài vui nhất trên thế giới. Con nói thật lòng, mẹ con không bình thường... Ngay cả cha con cũng không bình thường... Nếu cha con đắc cử, chắc hẳn người dân sẽ cười bò mất!
Nhược Uyển chán nản nói
Tân Yết và Kim Long ra sức gật đầu, nhưng lời Nhược Uyển nói đều là những suy nghĩ trong đầu của hai người họ.
Vũ lão gia mỉm cười rồi lắc đầu nhìn cô.
Kết thúc bữa cơm, Vũ Dương đưa Vũ lão gia trở về nhà chính của Vũ gia, Vũ Dương và Mục An cũng ở bên đó. Bây giờ trong Vũ Trạch đã đóng hết cửa, dưới nhà cũng chẳng có ai, ai nấy đều đã về phòng của mình
Nhược Uyển nằm trên người của Vũ Dạ Triệt, cô dịu dàng nói
- Triệt, ngày mai em đi rồi đấy!
- Anh biết!
Vũ Dạ Triệt nhắm nghiền mắt, vòng tay to lớn vẫn ôm chặt lấy cô
- Anh không nhớ em à?
- Nhớ!
- Hứ! Anh thái độ gì đây? Hả?
Nhược Uyển giận dỗi ngồi bật dậy, Vũ Dạ Triệt cười ôn nhu, choàng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô. Thì thầm nhỏ vào tai
- Hôm nay chẳng phải họ hàng em đến sao? Anh không muốn phải ăn em đâu.
Nhược Uyển nghe xong có chút đỏ mặt. Vũ Dạ Triệt hôn nhẹ lên cổ của cô rồi nói tiếp
- Em đừng quyến rũ anh. Cũng đừng bướng nữa, mau ngủ thôi
Nhược Uyển giận dỗi rồi nằm quay lưng về phía anh. Vũ Dạ Triệt cười khổ, anh vòng tay ôm lấy cô, ôn nhu nói
- Ngày mai anh sẽ đi cùng em
- Thật sao?
Nhược Uyển hớn hở xoay người lại, Vũ Dạ Triệt gật gật đầu rồi ôm lấy cô. Nhược Uyển tâm tình cũng vui vẻ ôm lấy anh, Vũ Dạ Triệt đặt lên tóc của cô một nụ hôn. Anh khẽ nói
- Anh ứng làm Tổng thống em thấy thế nào?
- Hết cha em muốn biến đất nước thành nước tấu hài ấn tượng nhất. Thì đến anh muốn biến đất nước thành “vùng đất lạnh lẽo và băng giá” à? Đám đàn ông các người suy nghĩ chẳng ra làm sao!
Vũ Dạ Triệt: “-” “.....................” Vâng, anh sai rồi!