- Hết cha em muốn biến đất nước thành nước tấu hài ấn tượng nhất. Thì đến anh muốn biến đất nước thành “vùng đất lạnh lẽo và băng giá” à? Đám đàn ông các người suy nghĩ chẳng ra làm sao!
Vũ Dạ Triệt: “-” “.....................” Vâng, anh sai rồi!
[..............................]
Sáng hôm sau, như lời Nhược Uyển đã nói từ trước, cô sẽ cùng Mộ Sa, Dạ Triệt, Tân Yết và Kim Long trở về Ân Thành một chuyến. Khi tất cả mọi người cùng chuẩn bị lên xe để xuất phát đến sân bay thì đã có chút sự cố xảy ra, đó là Hạ Kim Thành đứng trước Vũ Trạch quỳ xuống van xin Vũ Dạ Triệt đừng thu mua Kim Thị. Nhưng Vũ Dạ Triệt chỉ nhàn nhạt nói
- Hiện tại tôi không phải người thu mua Kim Thị, mà la do Vũ Dương thu mua. Tôi không liên can đến
Hạ Kim Thành mặt mũi tối sầm lại, rồi ông ta lủi thủi đi trước. Cuối cùng cũng đã đến được sân bay, làm thủ tục soát vẻ soát đủ thứ thì tất cả đã được yên vị trên máy bay. Đây là lần đầu tiên Mộ Sa ngồi trên máy bay, còn là hạng thương gia, cô nàng có chút hiếu kì cộng lo sợ, nên Nhược Uyển đã để Tân Yết ngồi bên cạnh Mộ Sa
- Tân Yết, anh xem này! Anh xem này! Chỗ này thật là thú vị
Tân Yết chán nản “Ờ” một tiếng. Anh ta vẫn không dám tin ngồi bên cạnh mình lại là cô gái 20 tuổi, cứ tưởng là đang có đứa bé 8 tuổi ngồi bên cạnh không bằng. Cứ hỏi này, hỏi kia, hỏi nọ, làm Tân Yết nhức hết cả đầu!
Khi máy bay gần hạ cánh thì có người phát lại một câu nhắc nhỏ
“Chú ý trẻ nhỏ bên cạnh!”
Bên đây, Vũ Dạ Triệt giữ lấy và ôm chặt Nhược Uyển, cô ngước mặt lên nhìn đầy khó hiểu. Sau đó, anh chỉ mỉm cười
- Người ta nhắc nhở chú ý trẻ nhỏ. Em là trẻ nhỏ, cần được bảo vệ!
Nhược Uyển không biết nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh, rồi nép vào lồng ngực cảm nhận hơi ấm và cả sự an toàn của anh giành cho cô
Còn bên Mộ Sa. Tân Yết nghe thấy liền liếc nhìn người con gái vừa luyên thuyên nói kia, bây giờ lại lăn ra ngủ, đôi chân mày hơi dãn ra. Khóe môi cũng mỉm cười
- Xem ra cô im lặng như vậy... Cũng đáng yêu đấy chứ
Tân Yết thì thầm cho bản thân mình nghe. Rồi nắm lấy tay của Mộ Sa, vừa có người chạm vào thân thể nên Mộ Sa liền có phản ứng. Cô nhìn Tân Yết một hồi lâu, gương mặt cũng hồng hào đi không ít nha
- Anh... Anh... Anh làm gì vậy?
- Người ta nói, trông chừng trẻ nhỏ. Ở đây, cô là trẻ nhỏ!
- Gì chứ? Tôi đã 20 rồi!
- Đúng đúng, tuổi là 20 nhưng tâm hồn là 8 tuổi. Ngoan ngoãn một chút nào cô bé!
Mộ Sa “hứ” một cái rồi giựt tay lại, còn thè lưỡi trêu chọc Tân Yết, còn anh chàng Tân Yết chỉ cũng dưng dửng không thèm để ý đến nữa.
Riêng anh chàng Kim Long nào đó, đang bơ vơ lạc lõng giữa chốn cẩu lương. Kim Long lạc quan giữa đám cẩu lương, nhưng khi một mình như bây giờ thì không. Nét mặt anh ta khinh bỉ cực kì, nhất là khi nhìn thấy Tân Yết và Mộ Sa
[........................]
Từ Phong Thành bay đến Ân Thành mất hai giờ đồng hồ, sau đó ngồi trên taxi thêm nửa giờ đồng hồ để đến Uyển Cơ bảo
Vừa bước xuống xe, Mộ Sa “Ồ” lên một tiếng rõ to.
Uyển Cơ bảo quả thật là rất lớn, nếu có thể tưởng tượng hay so sánh thì có thể so sánh đây là một ngôi trường?
Uyển Cơ Bảo là nhà chính của Tuyệt gia, lúc trước có tên là Ảnh Cơ bảo. Nhưng sau khi Tuyệt Ánh Cơ hạ sinh Nhược Uyển, thì Tuyệt lão thái gia đã đổi tên thành “Uyển Cơ Bảo”, Tuyệt lão thái gia chính là ông ngoại của Nhược Uyển, tuy tuổi tác đã cao... Nhưng vị thế trong Tuyệt gia cũng như ở Ân Thành này không ai có thể so bì được. Ngoài ra, ở Ân Thành này ai cũng biết, Tuyệt lão thái gia rất cưng sủng đứa cháu ngoại của mình. Cho dù cô có phóng hỏa giết người đi nữa, phía sau vẫn còn có một Tuyệt lão thái gia chống lưng
Nhược Uyển hít thở một cái thật sâu. Rồi từ từ bước vào, từ cổng đi vào Uyển Cơ Bảo rất dài, hai bên là hai hàng cây quý của ông ngoại, đi đến đâu cũng có người làm vườn. Cung kính cúi đầu ho to một tiếng
- Tiểu Thư đã về!
Nhược Uyển mỉm cười gật đầu, từ nhỏ Nhược Uyển đã sống ở đây. Còn ở Trang gia thì cô hiếm khi sang bên đó, tuy ai nhìn vào cũng nghĩ ở Trang gia Nhược Uyển được cưng chiều nhất. Nhưng ít ai biết được, ngoài cha của cô là Trang Thiếu Tường, thì Trang gia vẫn còn hai người con khác. Một trai một gái, một trai là Trang Thiếu Quân, một gái là Trang Sương Mi, cô út của Nhược Uyển Trang Sương Mi lấy chồng nước ngoài và sinh được một cô con gái tên Phí Hân Hân, sau đó họ lại xách mông về Trang gia ở. Nên từ nhỏ, Nhược Uyển đã không mấy gì muốn ở lại Trang gia. Chỉ trừ khi Trang lão bà bà cũng là bà nội của cô gọi, thì Nhược Uyển mới về
Còn ở Uyển Cơ Bảo nào này thì cô đã ở từ nhỏ đến lớn. Từ khi cô hiểu chuyện thì cô đã ở đây, ở đây gắn liền với nhiều kỉ niệm của cô, vui có buồn có, đau khổ có, hạnh phúc có.... Cho nên Uyển Cơ Bảo chính là ngôi nhà thật sự của cô
Nhược Uyển chưa bước vào sâu thì đã nghe thấy tiếng mè nheo của cha mình. Cô thầm thở dài, rồi quay sang nói với Mộ Sa
- Tiểu Sa Sa, nếu như một chút nữa em nhìn thấy một ông lão soái ông, đang nũng nịu với một lão soái bà thì đừng có giật mình nhé!
Mộ Sa gật gật đầu.
Tân Yết và Kim Long giật giật khóe môi “Cái gì mà lão soái ông với lão soái bà? Đây là con gái của họ đó à?”
Vũ Dạ Triệt xoa xoa đầu cô, dịu dàng đặt lên trán của cô một nụ hôn thì bỗng nhiên... Ở trong nhà chạy ra là thân ảnh của một người đàn ông cũng đã trung niên, trên người mặc quần áo ở nhà. Nhìn thấy cảnh tượng Vũ Dạ Triệt đang hôn Nhược Uyển, toàn thân người đàn ông kia cứng đờ
- A!!!!
Nhược Uyển giật mình quay lại nhìn, trong nhà lại một thân ảnh khác cũng đã trung niên nhưng là một người phụ nữ. Người phụ nữ lên tiếng
- Gì vậy ông?
- Vợ à! Em xem... Em xem... Con gái... Con gái mình... Huhu... Con gái mình bị người ta cưỡng hôn kia... Huhu... Anh không chịu đâu!! Không chịu! Ngàn lần không chịu!!
Nhược Uyển: “..................” Cạn lời
Người phụ nữ kia không ai khác chính là Tuyệt Ánh Cơ, cũng là mẹ của Nhược Uyển, giang hồ hay gọi một câu “Tuyệt lão nương“. Còn cái người đàn ông đang khóc bù lu bù loa kia chính là... Haizzzz... Chính là người cha muốn ứng cử Tổng thống của cô đấy mọi người, chính là Trang lão gia giang hồ đồn đại là nghiêm túc, lạnh lùng đấy mọi người....
- Chào cậu, Vũ thiếu... Không ngờ cậu có thể cưỡng hôn con gái tôi!
Nhược Uyển: “...............” có thể là có ý gì vậy mẹ yêu?
- Trang phu nhân quá lời. Tôi cũng không phải lần đầu cưỡng hôn cô ấy.
- Gì chứ? Cái thằng thối tha này. Lão già này liều mạng với ngươi... Dám cưỡng hôn con gái ta à... Huhu... Vợ... Bảo vệ anh!
- Trang Thiếu Tường! Ông làm loạn đủ chưa? Đi sang góc bên kia... Ngay! Lập! Tức!
Tuyệt Ánh Cơ quát lên một tiếng, Trang lão gia liền bĩu môi, đôi mắt rưng rưng đi vào một góc tường. Vừa đi vừa lẩm bẩm lảm nhảm
- Vợ nói vợ yêu mình. Vậy là lại quát mình. Như vậy mà là yêu à? Vậy là ghét mình rồi...
- Vợ ghét mình. Con gái ghét mình. Nhà họ Tuyệt ghét mình... Những tên lính kia cũng ghét mình.... Mình buồn. Mình khổ quá mà....
Nhược Uyển vỗ vỗ trán, người cha này của cô quả thật có thâm niên bị bệnh điên mà...
- Cha à, cha có thể bớt lại hộ con được không? Mất mặt quá!
- Hứ! Cha ứ chơi với con nữa.... Lêu lêu!
Nhược Uyển: “...............” Ai nói cha tôi lạnh lùng? Ai nói!!! Tôi chémmm hết!!!! Dối trá! Dối trá! Tất cả chỉ là dối trá!!!!