Ads
Trong lúc Âu Y Tuyết muốn chạy đi thật nhanh, đột nhiên sau
lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Tiểu thư, xin chờ một chút!" Mắt thấy người mà hắn
đang chờ đợi muốn đi, Minh Vũ lập tức nhấc chân đuổi theo Âu Y Tuyết, ai ngờ
còn chưa đi được mấy bước đã bị Trần Di chặn lại.
"Tiên sinh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây" Trần
Di chặn lại đường đi của hắn. Trên khuôn mặt thanh tú không có biểu tình, cô nhẹ
nhàng đứng chắn trước mặt người đàn ông có thân hình to lớn, nói.
"Tránh ra" Nhìn thấy Âu Y Tuyết khi nghe được tiếng
của hắn càng chạy nhanh hơn, đôi mắt của Minh Vũ nhíu lại, nhìn ra tâm trạng giờ
phút này của hắn không tốt lắm.
Mà hắn gấp gáp cùng Trần Di là thảnh thơi tạo thành hai mặt
đối lập.
"Anh vẫn không trả lời câu hỏi của tôi" Trần Di
bình tĩnh nhìn đôi mắt tối đen của hắn, cố gắng để cho giọng nói của mình thật
bình tĩnh.
Mà Minh Vũ đứng đối diện Trần Di một lúc lâu, thấy cô không
chút nào có ý muốn tránh ra, lúc này mới lạnh lùng nói ra:
"Tìm người đối với tôi mà nói là một chuyện rất dễ
dàng" Ngay từ trước tối hôm qua, hắn liền điều tra tất cả tài liệu về Âu Y
Tuyết. Nhà bạn của cô, đường cô hay đi, cùng với những việc vụn vặt. Chỉ cần là
phương pháp có thể tìm được cô, hắn đều không bỏ qua.
Dĩ nhiên nguyên nhân duy nhất để làm vậy, là vì hoàn thành
nhiệm vụ mà Mạc Dĩ Trạch giao phó cho hắn.
"Cô có thể tránh ra không?" Trong con ngươi đen và
sâu tỏ ra ánh sáng lạnh, hắn nhìn thẳng cho đến khi bóng dáng Âu Y Tuyết dần dần
biến mất trong tầm mắt của hắn.
"Tránh ra? Tại sao?" Đôi mắt trong trẻo của trần
Di thoáng nét giảo hoạt, nói tiếp: “Anh đã có tài như thế, vậy anh cứ đi tìm cô
ấy" Mặc dù là nói như vậy, nhưng cô rất là lo lắng hắn sẽ dễ dàng tìm thấy
Âu Y Tuyết.
Nghe vậy, Minh Vũ thình lình nhìn mắt Trần Di. .
Trong đôi mắt đen lạnh lùng, toàn thân hắn tản ra hơi thở mạnh
mẽ, thiếu chút nữa sẽ để cho Trần Di cảm thấy thật lạnh lẽo.
Trời nóng thế, sao cô lại cảm thấy lạnh? Đúng là chuyện cười!
Trong lòng Trần Di nghĩ, một bàn tay liền hướng đến cô, chỉ cảm thấy thân thể
nhanh chóng bay lên lộn một vòng, ngay sau đó rơi xuống đất.
Minh Vũ nhanh chóng nắm lấy bả vai của cô, bước lên, sau khi
ném qua vai sau đó liền nghe đến Trần Di trong miệng bộc phát ra ‘A’.
Thanh âm thật lớn, ngay cả khi khoảng cách bọn họ thật dài một
đoạn đường Âu Y Tuyết đều nghe được.
※
Một tiếng kêu thảm thiết, khiến máu trên người Âu Y Tuyết
như đóng băng. Bước chân dừng lại, trong đầu, chợt hiện ra một việc đã từng xảy
ra…
Vì vậy nhìn thấy hai mắt cô trống rỗng, sắc mặt trắng bệch một
lúc, liền nhanh chóng xoay người quay lại. . .
. . . . . .
Trần Di ngồi ngã một bên, khổ sở che cánh tay của mình, trên
trán trơn bóng có chút đổ mồ hôi; mà tên đàn ông kia đứng ở trước người của trần
Di, ánh mắt không thể dò được nhìn Âu Y Tuyết đã trở lại, nghiêm túc mà mang
theo ý vị sâu sắc.
Trong lúc không khí khó thở như vậy, ánh mắt Âu Y Tuyết đầy
oán trách nhìn người đàn ông ngay sau đó ngồi xuống bên người Trần Di đỡ cô ấy
dậy.
"Bạn có sao không ?" Tất cả đều là lỗi của mình, lại
để người khác giúp cô gánh chịu, Âu Y Tuyết thật khó chịu.
"Mình. . . Không có việc gì" Đột nhiên hai mắt Trần
Di đỏ lên, ngay sau đó nhanh chóng chống lên cánh tay của cô đứng dậy, hoàn
toàn giống như là người chưa có việc gì xảy ra.
Trời! Cô vừa rồi rõ ràng nghe được ‘rắc rắc’, nhưng sai lại
không có bất kỳ đau đớn gì? Kì lạ.
Giờ phút này cảm giác của Trần Di là hận không có một cái lỗ
để cô chui vào, cô chán ghét nhìn đôi mắt vẫn như cũ của Minh Vũ, âm thầm nói
ra: “Hèn hạ."
Vậy mà Minh Vũ vẫn không để ý tới cô, mà là đem tầm mắt dời
về phía khuôn mặt của âu Y Tuyết đang kinh ngạc mà mang theo lo lắng, ngay sau
đó nói: “Tiểu thư, hiện tại cô có thể cùng tôi đi một chuyến rồi sao?"Giọng
nói không mạnh không nhẹ, làm người ta nghe không ra suy nghĩ của hắn.
Nghe vậy, ánh mắt Âu Y Tuyết lúc này mới nhìn tới hắn.
Trong lòng hoảng sợ căng thẳng, làm cô không tự chủ nhíu lên
đôi mày, cô cắn môi của mình, trầm ngâm yên lặng nhìn hắn một lúc lâu nhưng
không có bất kỳ lời nói nào. Bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới hắn thừa dịp người gặp
nạn, trong lòng của cô liền. . .
"Nếu như không muốn, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một
chút" Sự trầm mặc của cô khiến Minh Vũ hiểu ý của cô. Đôi mắt đen của hắn
chuyển sang Trần Di ở bên cạnh Âu Y Tuyết, lãnh đạm nói: “Vị tiểu thư này, cô
có thể tránh đi một chút không?"
"Tại sao tôi phải đi" Trần Di miễn cưỡng nói, sau
đó nhanh chóng ngăn ở trước mặt Âu Y Tuyết hung hăng nói: “Vị tiên sinh này, chẳng
lẽ anh không nhìn ra bạn ấy căn bản không có muốn cùng anh nói chuyện
sao?" Bây giờ mặc dù Âu Y Tuyết không nghĩ muốn thấy hắn, chỉ là cô không
thể bảo đảm lòng của cô không hề e sợ.
Minh Vũ hối hận lời vừa rồi của mình ! Không kiên nhẫn lần nữa
đem tầm mắt chuyển qua trên người của Âu Y Tuyết, mặt mày của hắn khóa chặt
mang theo suy tính.
Trong không khí xen lẫn nóng bức, đang đứng dưới ánh nắng
chói chang ba người trầm mặc đứng bất động, không có người nào chịu nhượng bộ,
không có người nào chịu lui bước. Đang lúc Trần Di cho là phải ở chỗ này ngã xuống,
một giọng nói dịu dàng truyền đến.
"Bạn vào trong cửa hàng trước, mình sẽ lập tức tới
ngay" Người nói chuyện chính là Âu Y Tuyết.
"Này. . ."
Trên khuôn mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt trong suốt
sáng ngời không có bất kỳ gợn sóng, làm người ta phát hiện không ra tâm tình của
cô giờ khắc này. Cô chậm rãi nhìn Trần Di bên cạnh, an tâm lộ ra nụ cười dịu
dàng nói: “Bạn yên tâm mình không sao"
Nhìn ánh mắt cô tràn đầy kiên định, Trần Di mới chần chờ gật
đầu một cái: “Được, vậy mình đi trước" Nói xong, cô lo lắng mà xoay người
rời đi. . .