Ads
"Tiểu
thư, mời lên xe"
Đợi đến khi
bóng dáng Trần Di hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Minh Vũ mới hạ mi mắt, bình
tĩnh, lạnh nhạt nói với Âu Y Tuyết.
Âu Y Tuyết
lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua khổ sở khác thường. Trong lòng dâng
lên sóng to gió lớn nhưng cô lại ép mình phải tỉnh táo lại, phải đối mặt với
người đã chiếm đoạt cô cả đêm.
"Mời,
không cần do dự nữa”. Âu Y Tuyết lạnh lùng nói, không đếm xỉa đến con ngươi
cung kính của hắn. Bởi vì bây giờ cô không có biện pháp thuyết phục mình không
nên để ý chuyện xảy ra đêm đó.
Nghe vậy,
Minh Vũ giương mi mắt, con ngươi xanh đen thoáng qua kinh ngạc. Nhưng hắn còn
chưa hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của cô, Âu Y Tuyết trước mặt đã đánh đòn
phủ đầu.
"Mặc
dù không biết tại sao anh muốn tìm tôi, nhưng xin anh, từ nay về sau không cần
quấy nhiễu tôi nữa. Chuyện xảy ra đêm đó là một sai lầm, không cần để trong
lòng". Âu Y Tuyết nói đơn giản, hai mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mặt hắn.
Vốn nghĩ
sau khi cô nói xong, hắn sẽ thẹn quá thành giận, vậy mà, Âu Y Tuyết chờ đợi một
lúc lâu mới thấy hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Minh Vũ cau
mày, bởi vì lời nói của Âu Y Tuyết mà sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó, hắn
xâu chuỗi mọi chuyện lại, bấy giờ hắn mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của
cô.
Thì ra, cô nghĩ
là hắn làm!
Sau khi hoàn toàn
hiểu rõ, hắn mới nhướng mày, cung kính nói: "Tiểu thư, tôi nghĩ, cô đã hiểu
lầm"
Dứt lời, hắn thấy
Âu Y Tuyết nhíu mày, cảm thấy không hiểu lời hắn nói. Nhưng cho dù như vậy, cô
vẫn phải khiến giọng nói của mình lãnh đạm một chút. Cô nín thở trầm ngâm nhìn
hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
"Đêm đó cô bị
người bỏ thuốc, là tôi cứu cô từ trong tay hai người kia ra, nhưng tôi cũng
không phải là người giải dược cho cô". Minh Vũ thẳng thắn, giọng nói không
kiêu ngạo không tự ti, con ngươi đen nhánh hiện đầy đủ kiên nhẫn.
Lời của hắn
liền giống như sét đánh ngang tai bổ tới đầu Âu Y Tuyết.
Bỗng dưng,
Âu Y Tuyết mở to cặp mắt, đôi mắt trong suốt như hồ nước hiện lên vẻ kinh
hoàng. Cảm thấy hai chân có chút mềm yếu, cô mất thăng bằng, lập tức ngã trên mặt
đất.
Không phải
hắn giúp cô giải dược! Vậy là ai!
Sự thật đột
nhiên phơi bày khiến khuôn mặt tinh xảo không còn chút huyết sắc, da thịt trắng
bệch khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Bởi vì biết
cô nghĩ sai, cho nên, đối với biến hóa của cô, Minh Vũ cũng không có quá nhiều
khiếp sợ, chỉ lặng lẽ nhìn lướt qua cô đang ngồi trên mặt đất, tiếp tục nói.
"Người
cứu cô là thiếu gia nhà tôi. . ."
"Thiếu
gia. . .". Nghe vậy, Âu Y Tuyết mất hồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối mặt với
thân hình cao lớn của Minh Vũ, một cỗ cảm giác áp bức vô hình lập tức tràn về
phía cô, cô khổ sở nhìn hắn: "Anh . . Thiếu gia. . . Là ai. . .".
Trong giọng nói đứt quãng xen lẫn vô hạn kích động.
Hai mắt ngước
lên nhìn Minh Vũ ở trên cao, lòng cô như đao xoắn, cắt nát lòng cô, khiến cô lập
tức rơi vào địa ngục!
Nhìn bộ
dáng không còn sức sống của cô, trong lòng Minh Vũ đột nhiên không khỏi căng thẳng,
ngay sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia chúng ta là tổng giám đốc của Khải
Tát Đế Quốc. . . "