Ads
Sau khi ba người Quý Đằng Viễn, Âu Y Tuyết, Trần Di đi không
bao lâu, một người phụ nữ thân thể mảnh khảnh, diện mạo tinh xảo động lòng người
đi tới bên người Lam Vũ Thần.
"Thần. . .". Người phụ nữ ấy ôn nhu kêu ông.
Nghe vậy, Lam Vũ Thần quay đầu lại, khi thấy diện mạo của
người tới, nụ cười ưu nhã trên mặt lập tức ngưng lại, nhưng ông phản ứng kịp,
lúc này mới nở một nụ cười có lúm đồng tiền.
"Em. . . Em. . . ". Lam Vũ Thần khiếp sợ nhìn cô
gái trước mặt, trong giọng nói lộ rõ sự vui mừng cùng kinh ngạc: “Ling, sao em.
. ."
Thấy ông phản ứng như vậy, cô chỉ nhướn lông mày, nhàn nhạt
cười. Nụ cười mặc dù đạm mạc, nhưng lại mê người khiến Lam Vũ Thần nhìn không
chớp mắt.
"Sao vậy? Không hoan nghênh em tới đây sao?". Cô
gái hỏi ngược lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hứng thú.
"Đâu có". Nghe vậy, Lam Vũ Thần lập tức giải
thích: "Sao anh lại không hoan nghênh em tới! Chẳng qua là. . . Anh rất
kinh ngạc khi thấy em xuất hiện ở đây. . .". Lam Vũ Thần nhớ, cô không
tham gia những hoạt động công chúng, cho nên, mặc dù mời cô nhưng không dám ôm
hi vọng, vậy mà cô lại cho ông sự bất ngờ như vậy, thật sự. . .
Nghe Lam Vũ Thần giải thích, nụ cười trên khóe miệng cô càng
sâu hơn, theo thói quen, cô hơi mím môi, tiếp đó trấn an: “Không sao, em chỉ
nói giỡn một chút thôi!"
Cô vừa dứt lời, Lam Vũ Thần mới thở phào nhẹ nhõm, sửa lại nụ
cười cứng ngắc của mình.
Bóng dáng lúc nãy chợt lóe lên trong đầu ông, Lam Vũ Thần đột
nhiên hỏi: "Đúng rồi, em có em gái không?".
"Hả?". Vấn đề của ông khiến cô sửng sốt, ngay sau
đó, chỉ nghe cô nhàn nhạt lên tiếng: "Em lớn lên từ trong cô nhi viện,
không có em gái". Mặc dù cô không ngại xuất thân của mình, nhưng điều đó
không có nghĩa là cô nguyện ý nói tới.
Cô gái đột nhiên buồn bã, vết sẹo cất dấu trong lòng lại bị
vạch ra.
"Xin lỗi, anh. . .". Thấy dáng vẻ mất mác của cô,
Lam Vũ Thần biết mình hỏi sai vấn đề. Nhưng chưa đợi ông nói xong, cũng đã bị
giọng nói dịu dàng của cô cắt đứt.
"Không có chuyện gì, đây không không phải là chuyện gì
lớn". Thấy ông tự trách, cô cười trấn an: "Chẳng qua là, em không hiểu
tại sao anh lại hỏi như thế". Điều này khiến cô rất kinh ngạc.
Cô nói không có em gái, Lam Vũ Thần mới biết đây là một chuyện
ngoài ý muốn.
Ông phục hồi tinh thần, lắc đầu một cái, ngay sau đó nói:
"Không có gì, đột nhiên nghĩ vậy mà thôi". Nói xong liền dời đề tài
đi. . .
Mà cô gái cũng không hỏi nữa, chỉ bước theo ông mà thôi. . .
Trên lầu hai của hội trường, phòng thứ hai ở bên trái.
Thì ra, anh không muốn ra mặt!
Trên ghế sofa nhập khẩu, hai mắt khôn khéo nguy hiểm nhìn liếc
qua mấy tờ giấy trắng. Anh mím chặt môi mỏng khiến người ta không nhìn ra tâm
tình của anh vào giờ khắc này.
"Trạch, anh không có ý định đi gặp Tom sao?". Lisa
mặc lễ phục màu đen chói mắt mê người lo lắng nhìn Mạc Dĩ Trạch, anh mặc tây
trang màu đen, diện mạo xuất sắc làm tất cả phụ nữ rung động.
Vậy mà, trả lời cô là sự yên tĩnh không tiếng động. . .
Lisa khẩn trương xoắn tay của mình, nhìn biểu tình thờ ơ của
anh, trong lòng sửng sốt rồi hốt hoảng. Vừa nghĩ tới chuyện hợp tác với Tân Vũ,
cô liền hoảng loạn.
Hợp tác với Tân Vũ là một trong những dự án hợp tác lớn nhất
trong năm nay của Khải Tát Đế Quốc, nếu có nửa điểm sai lầm, dự án này sẽ thất
bại. Tổn thất không chỉ là mấy chục triệu mà hơn tỷ vạn! Cho nên, vừa nghĩ tới
nhiệm vụ lần này của mình, dù cô luôn tự tin cũng không dám nắm chắc.
Cặp mắt xinh đẹp màu xanh dương lại lướt qua Mạc Dĩ Trạch
đang thờ ơ, Lisa cắn răng, tiếp đó, cô đứng dậy ngồi vào bên cạnh anh, ôm thân
thể cường tráng mà không có một chút thịt dư nào.
"Trạch, sao anh không nói chuyện?".
Thân phận của anh ngang hàng với Tom, nếu anh tự mình nói về
dự án hợp tác này, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều. Nhưng cô không hiểu, sao
Trạch lại lật lọng, quay lưng lại với lời đã nói. . .
Cảm thấy cánh tay bên hông, Mạc Dĩ Trạch không vừa lòng nhíu
mày.
Anh lạnh lùng để dự án hợp tác trong tay mình xuống. Con
ngươi đen nhánh chống lại con ngươi màu xanh dương đang lo lắng của Lisa, anh
nói: "Lisa, cô nên tin tưởng năng lực của mình". Ban đầu, anh nguyện
ý tuyển dụng cô vì anh nhìn thấy sự tự tin của cô.
"Nhưng. . .". Lisa chau mày lại, đang muốn nói gì
đó nhưng đã bị anh cắt đứt.
"Đủ rồi". Bởi vì sự do dự của cô, đột nhiên trong
lòng anh dâng lên một cỗ lửa giận vô danh. Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng mở cánh tay của
cô đang quấn bên hông, lạnh lùng nói: "Nếu như một chút chuyện này mà cô
cũng không làm được, vậy thì cô phải làm sao để tôi tin tưởng vào năng lực của
cô?"
Cảm xúc nóng nảy làm đầu óc anh đau đớn. Vô số ánh sáng chợt
lóe lên trong óc hắn làm đầu anh đau như muốn nứt ra.
"A….". Rốt cuộc, anh không nhịn được ôm trán của
mình, mở miệng gào thét.
"Trạch, anh làm sao vậy?". Thấy thế, Lisa lo lắng
tiến lên lay anh, thấy phản ứng khổ sở của anh, Lisa cả kinh: "Trạch, có
phải bệnh của anh lại tái phát không?"
Cô biết, một tai nạn xe đã cướp đi hai chân cùng với toàn bộ
trí nhớ của anh, đôi lúc sẽ đau đầu, đây là hậu di chứng của tai nạn xe cộ. . .
"Không có. . . Không có việc gì. . .". Mạc Dĩ Trạch
gắt gao cắn môi, nặn ra hai chữ.
Cảm thấy đỡ đau hơn, anh lắc đầu, cố gắng xua cảm giác đau dớn
còn lại ra khỏi đầu. Buông trán ra, anh cảm thấy mình thoáng khôi phục một
chút, lúc này mới nói:
"Bởi vì tôi tin tưởng cô, cho nên mới đem dự án hợp tác
quan trọng như vậy giao cho cô"
Nghe vậy, Lisa cả kinh, ngay sau đó cảm thấy một dòng nước ấm
chảy qua đáy lòng mình, hòa tan một chút do dự cuối cùng của cô.
"Vâng, em biết rồi". Cô cắn môi, gật đầu đồng ý. Bởi
vì yêu anh, cho nên, cô nguyện ý gánh vác đại cục một mình.
Dứt lời, Mạc Dĩ Trạch chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại, nói với
cô: "Đi đi, hi vọng cô không làm tôi thất vọng". Giọng nói của anh trầm
thấp, giàu từ tính, khiến người ta không thể biết chuyện vừa phát sinh trên người
anh.
Đôi mắt màu xanh dương chậm rãi chuyển qua khuôn mặt tuấn tú
của anh, nhìn từ lông mi dày, đậm đến khuôn mặt anh tuấn không có chút tỳ vết rồi
đến đôi môi mỏng mím chặt đầy hấp dẫn. . .
Mỗi một điểm đều làm cô động lòng như thế, khó kềm chế như vậy.
. . Vì vậy, cô quên nguyên tắc không thân mật cùng anh nơi công cộng.
Cô nghiêng người, mông đẹp rời khỏi ghế sa lon, đôi môi mềm
mại không nói lời nào liền bao trùm lên đôi môi lạnh lẽo của anh . .
Sau khi Quý Đằng Viễn dẫn cô tới cầu thang rồi dặn cô phòng
nghỉ ngơi nằm ở trên lầu hai, phòng thứ nhất bên trái, anh liền dẫn Trần Di đi
tìm phòng rửa tay.
Âu Y Tuyết cúi đầu, thận trọng nhìn bậc thang dưới chân,
chân bước lên lầu, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.
Âu Xảo Lệ sẽ nhanh chóng trở lại, điều này nói lên rằng, người
kia cũng trở lại. . . Cô đã lên kế hoạch, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cô
sẽ rời khỏi Âu gia, nhưng bởi vì chuyện đó, cô phải rời đi sớm hơn dự định. . .
Vừa nghĩ tới, Âu Y Tuyết liền dừng bước .
Cô cắn răng bức bách mình không được nghĩ tới chuyện này, cô
đứng ngoài cửa, sau khi thở sâu một cái mới đẩy cửa ra.
Ai ngờ, sau khi cánh cửa mở ra, một màn kích tình đập vào mắt
khiến cô choáng váng.
Trên ghế sa lon mềm mại, một cô gái kiều diễm đưa lưng về
phía cô đang dạng chân ngồi trên một người đàn ông mặc tây trang, cô ta nhắm mắt
lại, hưởng thụ lửa tình và nụ hôn kích thích nóng bỏng, một cánh tay còn không
an phận chuyển từ vai qua hông của anh, bộ dạng gấp gáp, muốn cởi thắt lưng của
anh. Bởi vì người đàn ông kia đứng quay lưng về phía cửa phòng nghỉ ngơi, cho
nên, cô không thấy rõ diện mạo của anh, nhưng nửa gương mặt lạnh lùng dưới mái
tóc kia lại làm Âu Y Tuyết cảm thấy lạnh lẽo.
Dường như cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn mình, Lisa bất
mãn mở mắt ra, dùng dư quang liếc về phía cánh cửa, sau khi nhìn thấy bóng dáng
xinh đẹp ngoài cửa, cô kêu khẽ một tiếng, nhanh chóng ngưng động tác của mình,
rời khỏi lồng ngực của Mạc Dĩ Trạch.
"A, cô là ai? Tại sao lại ở chỗ này?". Lisa quay
lưng lại với Âu Y Tuyết, vừa sửa sang quần áo của mình, vừa chất vấn: "Ai
phái cô tới, cô đã thấy được những gì?"
Dường như bị mấy vấn đề liên tiếp dọa sợ, sau mấy giây trố mắt
ngạc nhiên, Âu Y Tuyết đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, lúc này mới ấp a ấp úng
nói: “A!. . . Thật xin lỗi. . .". Cô không biết. . . Cô thật sự không biết
sẽ xảy ra chuyện như vậy. . .