Ads
Một cuộc chiến tranh giữa Âu Y Tuyết và Lisa, lập tức bởi vì
Trần Di tham gia mà biến thành chiến tranh tam giác.
Trần Di vẻ mặt giận dữ không cam lòng hận không thể giết chết
cô nàng Lisa này, trong lòng mắng; mà Lisa tất nhiên không chịu yếu thế dùng cặp
mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm cô, gần như có dũng khí thúc đẩy muốn tiến lên
cùng đánh cô!
Ngay lúc hai bên tranh chấp căng thẳng, ai cũng không chịu
lùi bước thì một giọng nữ mang theo chút chút hờn giận tự nhiên xen vào.
"Đủ rồi!"
Bởi vì một tiếng này, Trần Di cùng Lisa ngẩn ra do không có
chuẩn bị, ngay sau đó men theo nơi phát ra âm thanh này nhìn lại thì thấy Âu Y
Tuyết vốn ngồi dưới đất không biết từ lúc nào đã đứng lên, đang dùng biểu tình
đau buồn nhìn các cô.
Mái tóc thẳng đen nhánh xõa ở trên lưng cô, má trái xinh đẹp
tinh tế bởi vì một cái tát tay nặng của Lisa mà đỏ lên, hai tròng mắt trong veo
như nước trong veo bỗng dưng nổi lên vẻ hờ hững, Âu Y Tuyết hé mở đôi môi:
"Đây tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi với
cô"Lisa bất ngờ vì ánh mắt áy náy của cô khi nói ra một câu như vậy”
"Bạn. . ." Lần này đến phiên Trần Di kinh hãi: “Tại
sao bạn lại nhận lỗi với cô ta? Rốt cuộc là bạn đã làm ra chuyện gì to tát sao,
vậy thì bạn. . . . . ."
Chỉ là không chờ Trần Di đem lời hỏi của cô nói xong thì
Lisa lần nữa cắt đứt lời của cô.
"Hừ!" Đối với lời xin lỗi chân thành của Âu Y Tuyết
thì Lisa chỉ cười giễu cợt nói. Trên ngũ quan xinh đẹp phủ đầy vẻ xem thường,
ánh mắt sắc bén lại càng bắn ra tia lửa.
Cho là một câu thật xin lỗi là có thể hóa giải ủy khuất của
cô sao? Trên đời này làm sao có chuyện dễ dàng như vậy!
Cô mở miệng định châm chọc khiêu khích một trận còn chưa kịp
mở miệng thì Âu Y Tuyết liền lại nói:
"Xin lỗi, trong người tôi có chút không thoải mái, tôi
muốn đi về nghỉ trước" Dĩ nhiên, lời này là nói đối với Trần Di bên cạnh
cô.
Trần Di hơi khựng lại, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Ở lúc cô kịp phản ứng lại, lúc này cô mới gật đầu liên tục nói: “Bạn về nghỉ
cho khỏe đi, nơi này có mình cùng Quý Đằng Viễn là được rồi" Nói xong khẩn
trương thúc giục cô trở về.
"Muốn đi? Không dễ như vậy. . ." Thấy Âu Y Tuyết
không để ý tới mình, Lisa lập tức nổi trận lôi đình. Cô cất bước tiến lên liền
muốn ngăn Âu Y Tuyết lại, vậy mà còn chưa kịp đến gần cô một bước thì bị Trần
Di cản trước mặt.
"Cô muốn làm cái gì?"Lisa xấu hổ thành giận, hai mắt
nheo lại lạnh lùng nhìn Trần Di quật cường ở trước mặt. Lại nhìn một chút Âu Y
Tuyết đã biến mất ở cuối hành lang, trong lòng lập tức lửa giận đến độ có thể dời
núi lấp biển: “Biết điều thì nên tránh ra cho tôi!"
"Hừ."Trần Di cũng vì đem lời của cô nghe vào trong
lòng, cô khinh thường nâng khoé môi mình lên, giễu cợt nói: “Rốt cuộc là cô muốn
làm cái gì mới đúng!" Nói xong trong ánh mắt phát ra lạnh lẽo. . .
. . . . . .
※
Khi nhận được điện thoại của Mạc Dĩ Trạch gọi cho hắn, Minh
Vũ cơ hồ là cùng đến khách sạn WINE——
Trong một chiếc xe Benz màu đen xa hoa, một đôi mắt rét lạnh
mê hoặc lòng người đang xuyên thấu qua cửa kính xe màu đen nhìn ra ngoài.
Đài Bắc vào đêm hết sức mê người! Ngựa xe như nước (Thành ngữ
chỉ người đi lại đông đúc ), mây tía lần lượt thay đổi, những người đi đường rối
rít tốp năm tốp ba cười nói không dứt, quên mất một ngày mệt mỏi. Tựa hồ đối với
bọn họ mà nói, sống về đêm giờ mới bắt đầu. . .
Trong đầu loanh quanh tràn đầy bóng dáng nhỏ gầy hốt hoảng mới
vừa rồi, con ngươi đen nhánh của Mạc Dĩ Trạch đổ đầy ngạc nhiên vô hạn cùng với
lãnh đạm.
Vì sao khi nhìn thấy cô thì anh lại có cảm giác vừa quen vừa
lạ? Giống như. . . trước đây bọn họ đã quen biết nhau. . .
Nhưng ở trong xấp tài liệu kia không có bất kỳ thông tin gì
về cô.
Chẳng lẽ, đây tất cả chỉ là trùng hợp? Giữa họ căn bản là
chưa từng gặp qua,anh có một loại cảm giác quen thuộc là bởi vì lần trước đang
đùa giỡn ở trước khách sạn thì ngẫu nhiên gặp qua cô?
Vấn đề liên tiếp đập vào anh làm cho anh không có sức suy
nghĩ nữa. Anh theo quán tính chau mày anh tuấn lại quyết định không vì những việc
nhỏ này mà hao tổn tinh thần.
Chậm rãi đưa tay từ lấy ly wisky sớm đã lạnh từ trong tủ lạnh
nhỏ ra, nâng ly anh khẽ nhấp một cái, lập tức một cỗ nóng rát từ trong cổ toát
ra. . . Vậy mà, anh lại thờ ơ. . .
Ngay lúc này, cửa xe chỗ ghế lái được mở ra. Từ bên ngoài một
bóng dáng cao lớn ngồi vào, anh như cũ vẫn duy trì động tác kia.
"Thiếu gia" Minh Vũ đóng cửa xe lại nhẹ giọng gọi,
trong giọng nói tràn đầy cung kính.
"Mọi chuyện đều xử lý tốt?"Mạc Dĩ Trạch không có
quay đầu lại nhìn hắn. Mắt sáng lạnh lùng đưa mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ,
anh đối với tất cả việc này đều không quan tâm.
"Vâng"Minh Vũ không có chút nào chần chờ, ánh mắt
lấp lánh nhìn Mạc Dĩ Trạch cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, muốn nói lại
thôi.
Dường như là cảm giác được ánh mắt do dự của hắn, Mạc Dĩ Trạch
nhàn nhạt chợt nhíu mày, hé mở môi mỏng: “Có chuyện gì, nói." Đồng thời,
ánh mắt đen sáng liếc về phía ngoài cửa sổ, giọng nói lộ ra dày đặc hàn ý.
"Này. . . . . ." Mặc dù nhận được sự cho phép của
anh, nhưng Minh Vũ vẫn có vẻ có chút khúm núm. Hắn cắn cắn môi dưới, tiếp theo
giống như là hạ quyết tâm, lấy toàn bộ dũng khí nói: “Vừa rồi An Đức Liệt gọi
điện thoại cho tôi, nói phu nhân. . . Phu nhân đã thu dọn đồ đạc trở về Âu gia
rồi."
Không biết có phải hay không là sợ sự thật này chấn động đến
anh, Minh Vũ vừa nói vẫn không quên quan tâm tra xét biểu tình của Mạc Dĩ Trạch.
Chỉ là hắn vốn cho là khi hắn nói xong, anh sẽ tức giận, vậy mà anh chỉ chau
mày lại, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi đã biết." Liền không có thanh âm.
Đối với Mạc Dĩ Trạch mà nói, tin tức này đúng như dự liệu.
Khi anh cự tuyệt Âu Xảo Lệ, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. . . Chỉ là lần
này cũng tốt, việc cô rời đi có lẽ là cái cớ để anh đưa ra quyết định.
Nghĩ tới đây, Mạc Dĩ Trạch khóe môi không khỏi khẽ giơ lên.
Ánh mắt thê lương từ ngoài cửa sổ chuyển qua trên gương mặt trăm điều khó hiểu
của Minh Vũ, anh nói: “Lái xe."
"Vâng" Minh Vũ không có dám một tia buông thả, vì
vậy lập tức quay người lại, khởi động máy chuẩn bị lái xe rời đi.
Ai ngờ, ngay trong nháy mắt, một bóng dáng xinh đẹp lại đột
nhiên xuất hiện trước xe Benz, còn chưa có làm cho người ta kịp phản ứng, thì
đã thấy bóng dáng kia chạy về phía cách đó không xa.
Minh Vũ thiếu chút nữa sợ hết hồn, may mắn mình còn chưa khởi
động xe lên, một bên vẫn không quên quan tâm người ngồi phía sau.
"Thiếu gia, cậu không có việc gì chứ?"
"Đi theo cô ta" Một giọng điệu lãnh lẽo phía sau
lưng Minh Vũ vang lên, làm không khí bên trong xe lập tức lại giảm xuống mấy chục
độ.
"Vâng?" Minh Vũ không hiểu, quay đầu nhìn về sau
lưng. Lại không biết từ khi nào, Mạc Dĩ Trạch đã ngưng tụ lại tuấn nhan, giờ
phút này đang vẻ mặt như hổ rình mồi nhìn bóng dáng đã rời khỏi.
"Đi theo cô ta" Mạc Dĩ Trạch không đếm xỉa đến ánh
mặt ngạc nhiên của Minh Vũ, vẫn trầm giọng lặp lại, giọng nói không vui vẻ lắm.
Nghe vậy, Minh Vũ lúc này mới phản ứng được. Đưa ánh mắt dời
về phía bóng dáng đã biết mất ở chỗ này lúc này mới mệt mỏi lái xe đi.
. . . . . .
※
Lúc này đã là 7h30 tối ——
Hoàng hôn sớm bị bóng tối thay thế, không trung đen nhánh mơ
hồ có một chút ngôi sao làm đẹp, dòng người đầu phố bắt đầu khởi động có một số
người bán hàng rong bắt đầu bày quầy rao to, chợ đêm huyên náo không chịu nổi.
Sườn xe sáng loáng làm cho người chú ý xuất hiện ở chợ đêm,
liền đưa tới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
"Thiếu gia. . ." Chiếc xe Benz xa hoa dừng ở lối
vào chợ đêm, lại cũng không thể di chuyển.
Đôi mắt mị hoặc lạnh lẽo bất giác hướng ra phía ngoài thoáng
nhìn lại trông thấy người đi đường hướng về phía xe chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm
ĩ. Mạc Dĩ Trạch chân mày tuấn tú khẽ nhíu lên, trong lòng một cỗ cảm giác chán
ghét.
Minh Vũ thấy bộ dạng anh như vậy cho là anh bực mình, liền
theo bản năng muốn lái xe rời. Ai ngờ ngay lúc đó, Mạc Dĩ Trạch lại lãnh đạm
nói: “Đem xe dừng ở nơi không làm người khác chú ý."
Tiếp theo thì nhìn thấy anh cầm lấy laptop bên cạnh, liền
không nhìn chuyện tình ngoài cửa xe nửa mà chuyên tâm nhìn văn kiện trên màn ảnh
máy vi tính.
Mặc dù Minh Vũ đối với hành động của anh không hiểu cho lắm,
nhưng vẫn nghe lời đem xe đỗ vào một bên. . .