Ads
"Gọi điện cho Joy bảo hắn tới ngay lập tức" Trong
ánh mắt sáng như sao hiện lên một tia không kiên nhẫn, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng mở
miệng nói với Minh Vũ ở bên cạnh.
Theo như được biết thì Joy là bác sĩ tư của Mạc Dĩ Trạch,
cũng là viện trưởng nổi tiếng của ‘Bệnh viện Khải Minh’, anh ta hiểu biết về
các chứng bệnh, phàm là bệnh nhân có bệnh không có một người nào là anh ta
không chữa khỏi. Dĩ nhiên cho dù như vậy anh ta cũng không phải là người tài giỏi
hoàn mỹ, bởi vì anh ta có một ca thất bại, đó chính là không thể chữa khỏi hai
chân cho Mạc Dĩ Trạch!
"Việc này. . ." Minh Vũ nghe vậy cũng cau mày lại.
Cúi đầu nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch mang vẻ mặt âm u lạnh lẽo gần như quá khích,
hắn nói: “Bác sĩ Joy một tuần trước đã đi Anh quốc, sợ rằng sẽ không về kịp"
Hắn tốt bụng nhắc nhở.
Dứt lời, sắc mặt của Mạc Dĩ Trạch lập tức xanh mét.
Gương mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị, anh tà tà đưa ánh mắt
đông lạnh không chết người chuyển qua trên người Âu Y Tuyết, khẽ nâng môi mỏng:
“Còn có biện pháp nào có thể là cho dược hiệu của thuốc hết không?" Quanh
thân toát ra vẻ chết người, Mạc Dĩ Trạch cho dù không có nhìn Minh Vũ cũng có
thể biết dáng vẻ do dự của anh.
"Việc này. . ." Quả nhiên như Mạc Dĩ Trạch nghĩ,
Minh Vũ lại khó xử rơi vào trầm tư. Trong đầu thoáng hiện lên phương pháp duy
nhất, hắn nghĩ muốn nói ra, rồi khi thấy bộ dáng lạnh lùng mà không kiên nhẫn của
Mạc Dĩ Trạch, lời nói lại lần nữa nuốt xuống trong bụng.
"Có phương pháp gì thì nói ra" Bất ngờ, Mạc Dĩ Trạch
biết rõ tính cách lập tức liền đoán được tâm tư của hắn.
Biết hắn chỉ là cái gì, Minh Vũ cắn cắn môi, cuối cùng nói:
“Chỉ có dùng phương pháp thực tế nhất xử lí mới có thể làm cho dược hiệu trong
cơ thể cô ấy mau chóng tan đi. . ."
. . . . . .
※
Sau khi Minh Vũ rời đi, bên trong gian phòng lại khôi phục
yên tĩnh như trước —
Nhìn trên giường bởi vì thời gian qua đi mà dược tính trong
cơ thể cô đang khôi phục lại, trong đầu Mạc Dĩ Trạch không khỏi nhớ đến lời của
Minh Vũ lúc nãy ‘Dùng phương pháp thực tế nhất để xử lý’. . .
Anh phải làm sao? Vì một cô gái anh‘quên’, anh phải dùng
mình làm thuốc giải cho cô sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt sáng như sao bầu trời đêm xẹt qua lồng
ngực trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô, lập tức cảm thấy cổ họng căng thẳng, miệng
đắng lưỡi khô. Vì phòng ngừa mình làm ra chuyện hối hận, anh lạnh lùng quay đầu,
lại tính nghĩ đến phương pháp khác.
Vậy mà ở trong lúc anh quay đầu đi, trên giường Âu Y Tuyết lại
đột nhiên mở hai mắt ra.
Ánh mắt như nước sông tiêu điều lạnh lẽo đang nhìn đến bóng
dáng phía trước, Âu Y Tuyết cảm thấy tế bào toàn thân đều đã bốc cháy, một chút
dục vọng khiến cô không kịp chờ đợi muốn được hóa giải.
Dựa vào một tia hơi sức cuối cùng, cô khó khăn vươn tay đến
Mạc Dĩ Trạch. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thẫm giống như quả đào mật, chính là đẹp động
lòng người, lại hấp dẫn.
"Xin anh. . . Xin anh. . ." Không chịu được phần tử
trong cơ thể gây rối, cô cắn môi nói ra một câu như vậy. Lúc này cô đã hoàn
toàn không có lý trí, ý thức; cái có chỉ là muốn có được lòng của anh.
Mạc Dĩ Trạch nghe vậy bỗng chốc quay đầu lại, chống lại ánh
mắt ngấn nước của cô chính là không có phản ứng gì.
Âu Y Tuyết thấy anh thờ ơ, cô nằm ngửa thở ra hơi. Toàn thân
nóng quá, nóng quá. . . Cho dù y phục bị ướt nhưng là vẫn cảm giác nóng đến giống
như là đang ở lò luyện.
Cô nắm thật chặt ga giường dưới người mình, từng chút một bò
về phía anh.
"Cho tôi. . . Tôi muốn. . ." Thật vất vả, cô bò đến
bên mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn Mạc Dĩ Trạch ngồi trên xe lăn, cô
chưa từ bỏ ý định đưa tay mình ra, vẻ mặt cầu xin, làm cho người ta cảm thấy
thương xót.
Chỉ là trả lời cô vẫn là tròng mắt đen rất sáng của anh.
Âu Y Tuyết đang còn muốn đến gần anh một chút, nhưng còn
chưa kịp chạm đến anh vốn vì phía dưới trống không nên thân thể thẳng tắp rơi
xuống giường.
Mà thấy cô sắp rơi xuống đất, trong lòng Mạc Dĩ Trạch hoảng
sợ đưa tay muốn đỡ cô, ai ngờ, Âu Y Tuyết lại vừa lúc rơi vào bên chân của anh.
"A. . ." Một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng Âu
Y Tuyết bật ra.
"Cô không sao chứ?" Thấy cô kêu đau, không biết thế
nào, trong lòng Mạc Dĩ Trạch dâng lên một cỗ thương tiếc. Cơ hồ là không chút
suy nghĩ bản năng liền đem tay bắt được cánh tay nhỏ bé của cô kéo lên. Nhưng
ngoài ý muốn, anh mới khom lưng xuống liền cảm giác xe lăn phía sau nhếch lên,
ngay sau đó xe lăn lật mà anh cũng té xuống, ngã bên người Âu Y Tuyết.
Mạc Dĩ Trạch chau mày, tựa hồ là không có dự liệu được. Hai
mắt đen nhánh hướng bên cạnh nhìn lại, lại thấy không biết từ lúc nào Âu Y Tuyết
đến gần trên người anh.
"Cô, cô là đang chơi với lửa. . ." Bởi vì cô trêu
chọc, ngay sau đó Mạc Dĩ Trạch cảm thấy thân thể biến hóa một cách gấp gáp.
Nhưng Âu Y Tuyết một lòng muốn tìm kiếm biện pháp giải thoát
nào biết được hành vi của mình, cô chỉ biết khi tay cô chạm đến thân thể của
anh, cô liềm cảm thấy thật thoải mái, thoải mái đến làm cho cô không tự chủ được
mà dựa vào bên người anh.
Con ngươi của Mạc Dĩ Trạch tràn đầy ngọn lửa dục vọng nhanh
chóng bị châm ngòi, cảm giác mềm mại ấp ám ở trong lòng anh lúc này làm anh sắp
cầm giữ không được. . .
"Tránh ra."Mạc Dĩ Trạch ách giọng nói, trên tuấn
nhan chịu đựng vẻ thống khổ, bởi vì tình dục mà giọng nói trở nên khêu gợi nói:
“Cô, cô sẽ phải hối hận!"
"Ưm. . . Thật thoải mái. . . . . ." Căn bản Âu Y
Tuyết cũng không có nghe được khuyên ngăn của anh, chuyên tâm hoàn toàn vào
trên người anh.
Đột nhiên, cô xoay người một cái bắt ngang qua chân Mạc Dĩ Trạch,
ngay sau đó cả người đều nằm ở trên người của anh. Khuôn mắt nhỏ nhắn hiện đầy
tình dục ở dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ quyến rũ động lòng người. Năm ngón tay như
ngọc từ bắp đùi anh từ từ chuyển qua ngực anh, miệng anh đào nhỏ cắn, hai mắt
mê ly nhìn phía dưới của anh.
Cô không biết giờ phút này cô có cảm giác gì, cô chỉ biết,
vuốt ve anh, nhiệt trong cơ thể cô có giảm đi bớt, hơn nữa khiến cô cảm nhận được
khoái cảm trước nay chưa có.