Ads
"Thuốc kích thích". Minh Vũ chậm rãi trả lời. Mặc
dù hắn cách bọn họ một đoạn, nhưng tai hắn vẫn nghe rõ được đoạn đối thoại của
bọn họ.
Nghe vậy, mặt Mạc Dĩ Trạch trầm xuống, tiếp đó, hai mắt nheo
lại. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Vũ đang đứng trước mặt, lạnh lùng hỏi:
"Tại sao không ngăn cản?"
"Tôi. . . . . .". Nghe hắn hỏi, Minh Vũ cả kinh.
Bởi vì hắn không nghĩ tới, thiếu gia sẽ vì một cô gái xa lạ
mà nổi giận với mình, hơn nữa, còn quan tâm đến sống chết của cô gái kia như thế.
Trong lúc nhất thời, hắn không phản bác được.
Đôi môi anh khẽ run, đột nhiên, Mạc Dĩ Trạch có loại cảm
giác phiền não.
Trong tiềm thức của anh, khi anh nghe thấy cô bị hạ thuốc, tức
giận không khỏi dâng lên trong lòng, đây là điều anh không nghĩ tới. Nhưng
chính vì vậy, anh càng xác định, giữa anh và cô có quan hệ, mặc dù bây giờ anh
còn chưa biết, nhưng. . .
Anh sẽ biết!
Con mắt đen lạnh lùng nhìn Minh Vũ trước mặt, Mạc Dĩ Trạch
nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Lái xe". Ngay sau đó, anh liền quay đầu
đóng cửa xe lại.
“Rầm” Một tiếng này ám chỉ sự tức giận khó lường của anh.
Một tiếng này cũng khiến Minh Vũ trố mắt trong chốc lát, đợi
đến khi hắn kịp phản ứng liền vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái, động tác liền mạch,
nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
"Thiếu gia. . .". Bởi vì thiếu gia chưa từng dùng
ánh mắt lạnh lùng như vừa rồi nhìn hắn, cho nên, Minh Vũ thận trọng hỏi:
"Chúng ta đem vị tiểu thư này đến đồn cảnh sát hay khách sạn?". Không
muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia lần nữa, cho nên, Minh Vũ tận lực nhỏ giọng
hỏi.
Vậy mà, trả lời hắn là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Mạc Dĩ Trạch nhíu lông mày nhìn hai gò má ửng hồng của Âu Y
Tuyết, tiếng rên rỉ yêu kiều, cả người tản ra hơi thở nóng bỏng, cuối cùng nói:
"Về nhà"
Biệt thự hào hoa trên núi Dương Minh.
Đèn trong biệt thự sáng rỡ, trong đại sảnh, các dụng cụ gia
đình cao cấp và xa xỉ được nhập khẩu từ các quốc gia đều có, bố trí hoa lệ mà
không mất phần trang nhã. Đèn thủy tinh khổng lồ tản ra tia sáng chói mắt,
nhưng không khí lại cực kỳ lạnh lẽo.
Ngoài cửa, mười mấy người làm nữ cùng với một nam quản gia mặc
quần áo ngoại quốc đứng nghiêm trang chờ chủ nhân trở về.
Một chiếc Benz màu đen tiến vào trong tầm mắt của bọn họ,
khi xe dừng ở trước mặt bọn họ, bọn họ mới có chút động tác.
"Thiếu gia" Người đàn ông ngoại quốc đợi xe dừng lại
rồi mới tiến lên, ưu nhã mở cửa xe cho anh. Phía sau quản gia, một người làm nữ
cũng nhanh chóng lấy xe lăn trong nhà ra, không dám chậm trễ, đặt xe lên trước.
"Ừ" Mạc Dĩ Trạch không lộ vẻ gì, gật đầu một cái.
An Đức Liệt bốn mươi lăm tuổi, không có vợ con, là quản gia
của anh ở Mĩ, một quản gia chân thành, phục vụ chu đáo. Lần này, hắn quyết định
ở Đài Loan lâu dài, cho nên, đã gọi ông tới đây.
"Giúp tôi bế cô ấy vào phòng của tôi". Ánh mắt Mạc
Dĩ Trạch nhìn về Âu Y Tuyết bên cạnh vẫn nhắm chặt hai mắt, lãnh đạm nói.
Nghe vậy, lúc này, An Đức Liệt mới chú ý tới một cô giá
không biết xuất hiện bên cạnh thiếu gia từ khi nào.
Lấy khả năng nhìn người của ông mà nói. Gọi cô là phụ nữ dường
như có chút không hợp, bởi vì, ông thấy cô gái trước mắt tuyệt đối không vượt
qua hai mươi tuổi, cho nên, nên xưng là cô gái.
Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng từ đạo đức nghề
nghiệp, An Đức Liệt cũng chỉ để nghi hoặc trong lòng, không hỏi ra. Ông nhàn nhạt
lên tiếng, ngay sau đó, nghiêng người ôm Âu Y Tuyết sắc mặt không bình thường
vào trong ngực mình, ngay sau đó, dưới tầm mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch, đi thẳng
vào trong biệt thự.
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Mạc
Dĩ Trạch mới chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, ngược lại, giữ Minh Vũ lại.
"Chuyện hôm nay, không được nói cho bất luận kẻ nào biết"
Đem tất cả tâm tư đè nén xuống, Mạc Dĩ Trạch âm thầm dặn dò Minh Vũ.
Không phải anh không tin hắn không giữ bí mật, mà vì anh tin
tưởng, cho nên, anh mới dặn dò như vậy!
"Vâng". Minh Vũ không cảm thấy kinh ngạc khi nghe
câu nói này, ngược lại, giống như là thói quen, hắn gật đầu một cái: "Tôi
sẽ không nói chuyện này với ông bà chủ". Dường như ánh mắt lạnh lùng lúc
nãy của Mạc Dĩ Trạch đã tạo thành ám ảnh trong lòng hắn, cho nên, Minh Vũ trả lời
đặc biệt cẩn thận, còn liếc nhìn biến hóa cuả Mạc Dĩ Trạch thông qua kính chiếu
hậu.
"Ừ" Mạc Dĩ Trạch thoả mãn gật đầu, ngay sau đó lại
giương đôi mắt lạnh lùng khiến người ta không khỏi đóng băng lên nói: "Còn
nữa, giúp tôi thăm dò một chút tư liệu về cô ấy, sáng mai giao cho tôi!".
Giọng nói ép buộc, không cho cự tuyệt.
"Vâng!". Minh Vũ cung kính đáp.
Gió đêm xuyên qua cửa sổ đang mở sát đất truyền đến cảm giác
lạnh lẽo, rèm cửa tung bay tạo thành một đường cong xinh đẹp trong nháy mắt lại
rơi xuống. Đèn thủy tinh trong suốt cùng chăn màn gối đệm khiến người ta chép
miệng.
Chăn len lông cừu màu đen mềm mại, một thân thể nữ tính sáng
bóng mê người đang nằm trên giường. Dung nhan cô như quả đào mật, vì thuốc kích
thích phát tác không được thỏa mãn mà khổ sở cau chặt, bàn tay nhỏ bé mê người
không ngừng kéo chăn rồi lăn lộn, tây trang màu đen đã sớm rơi xuống đất, lộ ra
thân thể trắng nõn không tỳ vết.
Một màn ướt át đó đã thu hút người đàn ông anh tuấn đang ngồi
trên xe lăn bên cạnh cô.
Hương thơm cơ thể cô lan tỏa trong không khí, từng chuỗi tiếng
rên của cô không ngừng kích thích thần kinh của anh, trêu chọc lý trí của anh.
Nếu anh không tự chủ tốt, anh đã không nhẫn nại được như vậy nữa.
Ánh mắt anh đã không còn vẻ lạnh buốt như trước nữa, giờ
phút này chỉ còn nhu tình.
Hình ảnh này như đã từng xảy ra, nhưng anh không thể nhớ nổi,
rốt cuộc anh đã gặp ở nơi nào. . . Từ sau khi tiến vào phòng, lông mày anh tuấn
của Mạc Dĩ Trạch vẫn chưa giãn ra, anh chuyên chú nhìn gương mặt mê người của
cô, trong lòng rung động.
Yên lặng hít sâu một hơi, anh khom lưng nhặt tây trang màu
đen trên đất lên định trùm lên người cô. Nhưng khi đầu ngón tay của anh lơ đãng
chạm qua da thịt phơi bày ra bên ngoài của cô, lại kích phát trong cơ thể cô một
làn sóng xao động.
"Ưm. . . Nóng quá. . ."
Lúc này Âu Y Tuyết đã sớm mất đi ý thức, mà lý trí của cô
cũng bị lửa nóng dục vọng ăn mòn không còn một mống. Toàn thân tựa như ở trong
biển lửa, làm cô nóng đến không thở nổi, cô dùng sức mở quần áo trên người
mình, ý đồ muốn tìm kiếm một ít mát mẻ.
Mở cặp mắt mông lung ra, khi ánh mắt nhìn thấy người tới là
Mạc Dĩ Trạch, trong nháy mắt lộ ra một cỗ bi ai, điềm đạm đáng yêu khiến tất cả
đàn ông như muốn nổi điên.
"Nóng. . . Nóng quá. . .". Cô không nhìn rõ người
trước mặt là ai. Nhưng từ trên thân anh, cô cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh lẽo,
cho nên, cô không chút do dự duỗi tay về phía anh tìm kiếm an ủi.
Khi ánh mắt hắn nhìn thấy ánh mắt mềm mại mê ly ham muốn cầu
xin của cô ấy, lòng Mạc Dĩ Trạch lộp bộp một tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy
thân thể sinh ra biến hóa khác thường.
"Đáng chết!". Chỉ một ánh mắt của cô, anh đã có phản
ứng, một cỗ cảm giác thất bại lập tức tự nhiên sinh ra.
Nhìn gương mặt càng thêm mê người của cô, Mạc Dĩ Trạch giơ
tay vuốt mặt cô. Ngay lập tức, một loại lửa nóng liền thông truyền qua tay anh.
Sao lại nóng như vậy! Cảm thấy độ nóng trên người cô truyền
tới, Mạc Dĩ Trạch nhíu mày lại, vừa âm thầm mắng một câu, vừa suy nghĩ nên dùng
phương pháp gì cho an toàn.
Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay mảnh mai liền
nhanh chóng bắt được cánh tay của anh.
"Ừm. . . Thật thoải mái. . .". Trên trán truyền tới
một cảm giác lạnh lẽo khiến Âu Y Tuyết cảm thấy thư thái không ít. Nhưng nhiệt
độ trên trán giảm bớt, mà sao trên người càng nóng lợi hại hơn?
Vì vậy, theo bản năng, cô cầm tay Mạc Dĩ Trạch đang để trên
trán mình từ từ dời xuống mặt, cần cổ. . . mà không biết động tác bản năng của
cô kích thích anh!
Không có nửa phần do dự, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng rút tay
mình về. Thấy khuôn mặt cô bởi vì mất đi an ủi mà nhăn thành một đống, trong
lòng anh tê dại.
Không dám tưởng tượng, nếu như cứ để cô tiếp tục với động
tác đang làm lúc nãy sẽ để lại hậu quả gì nữa!
Anh không phải là Liễu Hạ Huệ, không có một tia dục vọng đối
với tình cảnh người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, mặc dù anh thừa nhận
cảm giác của anh đối với cô không tệ, nhưng thừa dịp người gặp nguy không phải
là tác phong của anh.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, anh quyết định bấm điện thoại nội
tuyến.
"Thiếu gia có gì sai bảo ạ?". Bên kia điện thoại
là Minh Vũ đang ăn cơm.
"Lập tức tới ngay". Không giải thích cũng không
nhiều lời, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nói xong bốn chữ này liền cúp điện thoại.
Minh Vũ quả nhiên là người tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của
mình, không tới một phút, hắn liền chạy tới phòng của Mạc Dĩ Trạch.
Nhưng khi hắn mở cửa thấy thân thể phơi bày trên giường của
Âu Y Tuyết, hắn lập tức cúi đầu đi tới bên người Mạc Dĩ Trạch.
"Thiếu gia có gì phân phó". Tận lực để mình không
nên chú ý đến bóng dáng trên giường, Minh Vũ cung kính hỏi.
Nghe thấy tiếng, Mạc Dĩ Trạch quay đầu lại. Con ngươi đen
nhánh như đêm chậm rãi từ trên người Âu Y Tuyết chuyển qua trên người Minh Vũ,
Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng mở miệng: "Mang cô ấy tới phòng tắm, cho cô ấy tắm
nước lạnh". Anh hành động bất tiện nên không có cách nào đi làm những chuyện
này, anh cũng không muốn gọi những người làm nữ kia, cho nên, anh chỉ có thể
tìm Minh Vũ.
"Chuyện này. . . ". Nghe thấy vấn đề mà anh tìm
mình tới, Minh Vũ sửng sốt một chút, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
"Vâng". Tiếp đó liền đi tới bên giường, quay đầu mang Âu Y Tuyết vào
bên trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy che lấp tiếng rên rỉ yêu kiều của Âu Y Tuyết,
ánh mắt nhàn nhạt của Mạc Dĩ Trạch lại trở nên lạnh lẽo. . .
Mười lăm phút sau, Minh Vũ ôm Âu Y Tuyết toàn thân ướt nhẹp
đi ra khỏi phòng tắm.
"Đặt cô ấy lên giường". Mạc Dĩ Trạch không quay đầu
lại nói.
Mà Minh Vũ cũng thận trọng đặt Âu Y Tuyết lên giường.
"Ưm. . .". Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi miệng
Âu Y Tuyết.
Giờ phút này, toàn thân cô đã sớm ướt đẫm, tóc đen dính vào
trên mặt cô, bởi vì, tắm rửa nước lạnh mà khuôn mặt đỏ tươi lại có chút tái nhợt,
cô run lẩy bẩy ôm sát hai cánh tay của mình, co lại như một con tôm.
"Hiệu quả của thuốc đã hết chưa?" Mạc Dĩ Trạch
nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Minh Vũ do dự, chần chờ trả lời: "Sợ rằng không đơn giản
như vậy"
Từ trong miệng hai người đàn ông kia, hắn biết, loại này là
thuốc kích thích mới nhất, nếu vậy, khẳng định sẽ không vì tắm nước lạnh mà qua
đi. Bọn họ nói ăn một viên, dược hiệu sẽ kéo dài mấy giờ, như vậy, cô ăn nhiều
viên thì. . . cả ngày chưa hết cũng không có gì lạ.
Nghe được câu trả lời của Minh Vũ, Mạc Dĩ Trạch cau mày càng
sâu. Ánh mắt nhìn lại bóng dáng trên giường, môi mỏng mím chặt, hắn quan sát biến
hóa của cô.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, hai tay Âu Y Tuyết buông lỏng,
thân thể cũng dần dần thư giãn ra, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ đỏ ửng lúc trước.
Mà trạng thái đó cũng làm cho suy đoán trong lòng Minh Vũ
càng thêm chắc chắn.