Ads
"Khi
nãy cô bị ngất xỉu, tôi phải đưa cô đến đây tạm, chỗ này là nhà tôi” Giống như
là muốn cô có thể hiểu rõ những gì đang xảy ra mà không phải nhiều lời, Âu Y
Tuyết còn chưa kịp hỏi, Bạch Tuấn Ngạn đã kể ra hết mọi chuyện, tổng kết lại
giúp cô.
Nghe vậy,
Âu Y Tuyết cảm thấy thật xấu hổ, cô cười xin lỗi, thật lòng nói: “Cám ơn”
“Không sao,
cô không cần ngại” Bạch Tuấn Ngạn tỏ ra không sao cả, lại cẩn thận cúi xuống đỡ
cô ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường nói: “Cơm đã chuẩn bị xong, cô muốn ngồi
lại trong phòng ăn hay là ra phòng khách?” Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc thẳng dài của cô, trên mặt là nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng.
Cảm giác ấm
áp bao lấy hai người, trông giống như một đôi yêu nhau từ rất lâu, không có bất
kỳ ngăn cách.
Âu Y Tuyết
vừa định trả lời câu hỏi của anh, đột nhiên trong đầu nhớ đến hình ảnh ác ma
kia, trong lòng sợ hãi, khuôn mặt nháy mắt không còn giọt máu.
Bạch Tuấn
Ngạn cẩn thận giống như nhận ra sự thay đổi của cô, hắn quan tâm hỏi cô: “Cô có
sao không? Có chỗ nào khó chịu không?” Lại muốn đưa tay qua sờ trán cô.
Nhưng Âu Y
Tuyết lại giống như vô tình tránh khỏi cánh tay của bạch Tuấn Ngạn đang đưa
ra..
“Không có
gì, chỉ là … tôi chợt nhớ ra mình còn có việc. Hôm nay rất cảm ơn anh, tôi phải
đi” Cô đẩy ra chăn đang đắp trên người mình, không nói gì liền đứng lên, vẻ mặt
của cô làm người khác tò mò không hiểu vì sao cô thay đổi nhanh như vậy.
Âu Y Tuyết
muốn vòng qua người trước mặt để ra ngoài, chỉ là khi chân cô vừa đặt xuống sàn
nhà, đầu cô liền xây xẩm, còn chưa kịp chú ý thân thể cô đã giống như lê rơi rụng
mặt đất. Cô chuẩn bị tinh thần chịu đau khi té xuống nhưng lại rơi vào một vòng
tay ấm áp.
“Thân thể
cô còn chưa hồi phục” Bạch Tuấn Ngạn nhanh tay ôm lấy cô, tư thế cực kỳ gây hiểu
lầm.
Khuôn mặt
Âu Y Tuyết từ trắng xanh chuyển sang đỏ ửng, nhẹ đẩy ra, rời khỏi ngực người nọ:
“Cám ơn” Cô rất thật lòng cám ơn anh…
“Không có
gì” Bạch Tuấn Ngạn tỏ ra không có gì cả. Lại giống như nhớ đến cái gì nói: “Nếu
như cô thật lòng muốn cám ơn tôi, vậy thì ăn tối xong hãy đi” Dĩ nhiên, đây là
mục đích cuối cùng của anh .
Âu Y Tuyết
không ngờ anh sẽ nói như thế, ánh mắt vô tình nhìn đến đôi mắt đầy mong chờ của
anh. Trong nhất thời, cô ngây ra không biết trả lời thế nào.
Bạch Tuấn
Ngạn thấy sự do dự của cô, đưa tay ra nắm lấy tay phải của cô, nói: “Được rồi,
không cần suy nghĩ nữa. Tôi đói bụng” Nói xong liền kéo cô ra ngoài.
Bên trong
phòng khách ——
Trên một
bàn đầy thức ăn đủ màu sắc đang không ngừng tỏ hương thơm, có gân xào nấm hương
canh tam vị quả óc chó nhân đậu hủ, mì xào la hán, lẩu vịt, canh chân gà. Không
có gì lạ, những món ăn từ tay một người nấu ra.
Nếu không
phải trần Di tận mắt nhìn thấy, sẽ không bao giờ nghĩ đến một người có thân
hình hoàn mỹ như vậy lại biết nấu ăn!
“Đừng đứng
đó nữa, mau lại đây ăn”
Bạch Tuấn
Ngạn dịu dàng nhìn Âu Y Tuyết ngồi bên cạnh với Trần Di, Nhiệt tình mời. Lại
múc cho Âu Y Tuyết một chén canh gà còn tỏa hơi nóng.
“Ơ….” Trần
Di nhìn hai người, trong mắt tràn đầy tò mò.
Âu Y Tuyết
cũng không nhận lấy chén canh gà của anh, vì vậy Bạch Tuấn Ngạn chỉ có thể đặt
cái chén trước mặt cô. Đôi mắt buồn nhìn về phía Trần Di đang không hiểu chuyện
gì xảy ra, đôi môi xinh đẹp cười dịu dàng: “Có gì không ?”
Nhìn Bạch
Tuấn Ngạn cười thật là đáng yêu, trong lòng Trần Di mồ hôi tuôn như nước đổ!
"Tiên
sinh, xin hỏi trước kia hai người có quen biết không?" Ánh mắt Trần Di
nhìn người ngồi cạnh mình, Âu Y Tuyết vẫn như cũ nhìn xuống. Nếu không quen sao
lại đối xử với họ tốt vậy, không sao giải thích được.
"Không
quen biết" Bạch Tuấn Ngạn cười lắc đầu, trên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp
tràn đầy hứng thú: “Không phải là chúng ta vừa quen biết lúc nãy sao?" Lời
của hắn vừa nói ra khiến Âu Y Tuyết sửng sốt, tâm trạng của hắn thật là vui vẻ.
"Hả. .
. . . ." Trần Di bị lời nói của hắn làm cho rối mù, đang hỏi hắn lại bị hỏi
ngược lại “Không phải chúng ta vừa quen biết lúc nãy sao” Lại bị lời nói của
người đàn ông còn xinh đẹp hơn phụ nữ này xoay vòng.
“Tôi tên là
Bạch Tuấn Ngạn, hai người tên gì?” Nếu mọi người không muốn ăn vậy thì chúng ta
nói chuyện! Anh nhiệt tình giới thiệu.
Ánh mắt vui
vẻ nhìn Trần Di, Trần Di vội vàng nói: “Tôi tên là Trần Di”
Lại hướng
qua người có khuôn mặt giống với người trong trí nhớ của hắn là Âu Y Tuyết, nhẹ
giọng hỏi: “Cô?”
Âu Y Tuyết
từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt như ngọc đen lấp lánh nhìn hắn. Đang định trả lời,
chỉ là trong đầu lại nhớ đến hình dáng người kia cô không cách nào mở miệng, cô
cắn chặt môi nhìn Trần Di cuối cùng không nói gì.
“Tôi hiểu rồi”
Đột nhiên, Bạch Tuấn Ngạn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt như sao phát ra tia sáng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người anh chậm rãi nói ra hai chữ: “Thiên sứ”
Thiên sứ?
Nghe hết lời
này. Âu Y Tuyết cùng Trần Di đều ngẩn ra, hai người bởi vì suy nghĩ của hắn mà
giật mình.
Thiên sứ ?
Thiên sứ là sinh vật tinh khiết nhất trên đời này, nhưng cô từ lúc đầu đã không
còn sạch sẽ có thể nói là bẩn không chịu nổi, cô như thế có thể xem là thiên sứ
sao, trong lòng Âu Y Tuyết cười khổ.
Bạch Tuấn
Ngạn chú ý trên khuôn mặt cô chợt cười khổ, hắn không để ý đến hai người, nói
tiếp: “Thiên sứ, từ nay về sau tôi gọi cô là thiên sứ” Em là thiên sứ, là thiên
sứ của một mình tôi!
Khi lần đầu
tiên nhìn thấy cô, hắn thấy tim mình rối loạn. Đoạn tình cảm không tốt đẹp
trong trí nhớ có chút an ủi, cho nên dù nhìn khuôn mặt họ tương tự vẫn không phải
một người, hắn vẫn muốn có cô. Giờ phút này, hắn sẽ không bỏ lỡ tình cảm này để
mở lòng mình. Từ bây giờ hắn âm thầm hứa với lòng mình…..