Bởi vì một
câu nói “Thiên sứ” của Bạch Tuấn Ngạn khiến cho không khí bàn ăn trở nên ngượng
ngùng. Lời nói của hắn làm cho Âu Y Tuyết và Trần Di giật mình, mà Bạch Tuấn Ngạn
thì vẫn bình thản như không có gì.
Cũng may,
sau đó Trần Di cũng phá vỡ không khí ngượng ngùng này cùng nhau nói chuyện với
Bạch Tuấn Ngạn, đến cuối cùng, mọi người đều tự nhiên ăn những món do Bạch tuấn
Ngạn nấu. Âu Y Tuyết không muốn ăn nhưng do suốt một ngày cũng chưa ăn gì, với
lại bạch Tuấn Ngạn không ngừng gắp thức ăn để vào chén của cô, lời mời quá nhiệt
tình của anh nên cô cũng phải ăn một chút
Kết thúc một
bữa cơm, trừ đi cuộc nói chuyện lúc đầu thì không khí cũng không tệ lắm.
Bởi vì một
bữa ăn mà cả ba người hiểu thêm về nhau một chút.
Bạch Tuấn
Ngạn biết Trần Di và âu Y Tuyết còn là học sinh, Âu Y Tuyết và Trần Di thì biết
anh ở một mình công việc của anh là kinh doanh rượu…
Dùng cơm
xong đã hơn bảy giờ tối. Trần Di và Âu Y Tuyết nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Bạch
Tuấn Ngạn muốn đưa họ về, ngay sau đó rời đi nhà anh ta.
. . . . . .
.
Bầu trời tối
nay không có sao, đen kịt một màu. Trong không khí có hơi nóng, yên lặng đến
kinh dị.
Ngồi trên
xe lăn, lật xem một xấp hồ sơ, mặc dù trong đôi mắt chỉ có hình ảnh và con chữ,
nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Nhớ lại lời
nói của những người giúp việc về chuyện tai nạn xe cộ trước kia, trùng khớp với
lời của Âu Xảo Lệ nói với anh, hoàn toàn không có một chút sơ hở, bởi vì đó là
sự thật.
Nếu không
phải tại xấp hình đó, anh cũng không gặp tai nạn xe cộ mà liệt hai chân.
Lửa giận
trong lòng không phải chỉ do một hai lời mà hiểu rõ, trong đôi mắt đen sâu thẳm
không biết từ khi nào đã dấy lên ngọn lửa, anh lạnh lùng nhăn mày lại, đối với
sự thật này chỉ có đau lòng và tức giận ngập trời.
Hôm nay cô
cùng một người đàn ông xa lạ ôm nhau, những tấm hình kia luôn xoay vòng trong đầu
anh.
Đôi môi
xinh đẹp mím chặt, tài liệu trong tay không biết khi nào thì đã bị bóp nhàu những
ngón tay trở nên trắng bệch, sau vài phút đồng hồ, rốt cuộc anh cầm điện thoại
lên.
“Điều tra
cho tôi chỗ ở của cô ta…”
. . . . . .
.
※
Sáng sớm
hôm sau, mặt trời vừa lộ ra, phía xa xa mấy trắng lững lờ,
Nhà họ Trần...
Bởi vì Âu Y
Tuyết ngủ lại, cho nên Trần Nam lấy ra thêm một chiếc đệm nhỏ để vào phòng Trần
Di, để hai người ngủ với nhau. Âu Y Tuyết cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy
hơi ngượng ngùng, cũng may những đứa trẻ này đều rất thích cô, hơn nữa cô hết
lòng vì bọn nhỏ, cho nên từ đáy lòng Trần Nam rất thích Âu Y Tuyết, thậm chí
xem cô như con nuôi.
Trong phòng
ăn ——
Giữa một bếp
lò đang tỏ khói, trong bếp lửa cháy bập bùng, có hai bóng người đang bận rộn.
"Bạn
ngủ thêm một chút, tại sao không nghe" Nhìn Âu Y Tuyết đang bận rộn bên cạnh,
Trần Di không vui nói : "Bây giờ mới năm giờ rưỡi sáng, từ giờ đến cửa
hàng còn lâu lắm, bạn ngủ thêm một lúc, chỗ này có mình rồi" Nói xong lại
vội vàng đuổi cô đi.
Dối với sự
cằn nhằn của Trần Di, Âu Y Tuyết cười dịu dàng, nói : "Mình có thói quen dậy
sớm, ngủ không được" Ở nhà họ Âu, cô vì không muốn gặp mặt mọi người, luôn
dậy thật sớm. Cho nên theo thời gian đã thành thói quen.
"Ai lại
có thói quen dậy sớm chứ" Trần Di không tin lời cô... đang muốn nói tiếp,
một tràng tiếng kêu cắt đứt lời cô.
"Tiều
Di Tiểu Di, không hay rồi !" Một bóng dáng mập mạp ra sức chạy tới chỗ Trần
Di.
Trần Di
quay đầu lại, phát hiện là dì Bàn bán tạp hóa ở đầu hẻm, vì vậy liền hỏi :
"Dì Bàn, có chuyện gì vậy ?"
Dì Bàn chaỵ
tới trước mặt Trần Di, vỗ vỗ ngực mình do chạy quá nhanh mà thở không nổi, thở
hổn hển một hồi, nói : "Bố con, bố con.... ông bị bắt rồi....."
"Cái
gì!"
Còn chưa đợi
dì Bàn nói hết, Trần Di đã bỏ dao xuống, rơi thẳng mặt đất. Mà Âu Y Tuyết ở bên
cạnh cũng khiếp sợ.
"Ba
cháu ở đâu ? Ông ấy sao lại bị bắt ?" Trần Di vội vàng hỏi, trên mặt tràn
đầy lo lắng.
"Không
biết những người đó là ai, đám người đó bây giờ đang ở..." Ngón tay tròn
trịa của dì Bàn chỉ hướng ngoài cửa, không nói nên lời.
Nghe vậy,
Trần Di còn đang nấu ăn, lập tức chạy ra.
Cô còn chưa
chạy ra đến cửa nhà, xa xa liền thấy mấy người mặc đồ tây, những người đan ông có
khuôn mặt lạnh lùng đi về phía cô, mà trong những người đó có một người có
khuôn mặt trắng bệch vô cùng khổ sở là Trần Nam.
"Ba"
Trần Di vội vàng chạy tới, kéo trần Nam từ trong tay một người đàn ông xa lạ,
lo lắng xem xét ông, hỏi : "Ba, xảy ra chuyện gì ? Có chỗ nào bị đau không
?" Đem tất cả lo lắng trong lòng nói ra hết một hơi, Trần Di không biết
làm sao.
Sau khi cô
nói xong, Trần Nam vẫn không nói tiếng nào.
Trong lòng
không khỏi lo lắng, Trần Di không hiểu ngẩng đầu hỏi Trần Nam, lại phát hiện
khuôn mặt ông càng trắng, vô cùng đau khổ, môi run run không nói lời nào.
"Ba,
ba làm sao vậy ? Ba đừng làm con sợ...” Trần Di vô cùng sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt
đau khổ của Trần Nam, Trần Di lại càng lo lắng.
"Ba....
ba...." Trần Nam không nói nên lời, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn không nói
được lời nào. Ông chỉ nắm thật chặt tay Trần Di, nước mắt không ngừng rơi.
Không thể từ
trong miệng Trần Nam để biết xảy ra việc gì, cô quay sang đám người bị lãng
quên nãy giờ….
Đôi mắt
không hề thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc của những người đàn ông đó luôn nhìn họ,
đôi mắt TrầnDdi lạnh lung nhìn họ, hỏi: “Các người làm gì ba tôi, các người là
ai!” Trong giọng nói nồng nặc lửa giận.
Nghe vậy, mấy
người đàn ông đó nhìn Trần Di đang đứng bên cạnh Trần Nam, nhưng cũng không để
tâm đến cô. Ánh mắt nhìn Trần Nam, người đàn ông cầm đầu chậm rãi lên tiếng.
"Ông
Trần, chuyện tôi vừa nói với ông khi nãy hẳn là ông hiểu. Bây giờ, chúng tôi
yêu cầu trong vòng một ngày ông phải dọn đi, nếu có gì không rõ, ông có thể tìm
ông Trần Đông hỏi rõ ràng"
Dứt lời,
khuôn mặt Trần Nam càng trắng hơn.
Ông run rẩy
vươn tay của mình, bước chân siêu vẹo hướng những người đàn ông kia, muốn thử
thương lượng nhưng lời đến cửa miệng vẫn không thốt ra thành câu.
Mà Trần Di ở
sau lưng ông cùng với Âu Y Tuyết vừa từ trong nhà bước ra cũng nghe rõ.
"Ba,
người đó vừa nói gì?" Trong lòng Trần Di hoảng hốt, đôi mắt vì khiếp sợ mà
mở to, hỏi tiếp : "Chỗ này là nhà chúng ta, người đó tại sao lại yêu cầu
chúng ta rời đi?" Cô vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Người đàn
ông kia giống như có lòng tốt, quay đầu nói với người bên cạnh, lại thấy một
người khác rút từ hồ sơ ra một xấp văn kiện đưa ra trước mặt Trần Di.
Nhìn thấy
dòng chữ trên tờ giấy, sự nghi ngờ rtrong lòng của Trần Di cũng đã rõ. Cô cố gắng
bình tĩnh, đọc mấy chữ : "Giấy bán nhà..."
Không thể
được.... tại sao lại........
Trần Di rốt
cuộc đã hiều biểu tình của Trần Nam tại sao lại như vậy, chỉ là cô không hiều
giấy tờ nhà sao lại nằm trong tay bọn họ. Muốn hỏi, nhưng trong đầu cô hiện ra
một cái tên khiếm cô ngẩn ra, sau đó cô nhìn khuôn mặt đau khổ của Trần Nam nói
: "Ba, có phải bác đem giấy tờ đưa chọ bọn họ phải không ?"
Nghe vậy,
Trần Nam chậm rãi gật đầu.
Tất cả cũng
đã chứng thực, nhưng Trần Di vẫn không muốn tin những gì đang xảy ra, cô đau khổ
không dám nhìn lại phần văn kiện.
“Nhưng phần
văn kiện này làm sao. . . lại trên tay bác?" Cô không nghĩ ra.
Nghe vấn đề
này, Trần Nam lại rơi nước mắt, nhưng không chờ ông lên tiếng giải thích, người
đàn ông kia lại nói : "Hi vọng mấy người làm đúng yêu cầu của chúng ta, nếu
không có gì nữa, chúng tôi đi. Nhưng nhớ là phải rời đi trước ngày mai”. Trong
giọng nói không có chút thương lượng.
"Đợi
chút" Trần Di nhanh chân hơn họ chạy ra trước cửa, ngăn lại bọn họ :
"Các người là ai, người mua lại là người nào ?"
Người đàn
ông cầm đầu yên lặng nhìn Trần Di, nói tiếp : "Chúng ta là người của công
ty Khải Tát Đế Quốc, người mua lại là ai, ta không thể nói" Nói xong, đám
người vượt qua Trần Di đi ra ngoài.
Chân trước
bọn họ vừa đi ra, chân sau thì Trần Di đã té trên mặt đất, mà người đứng ở
phòng ăn sau khi nghe bốn chữ này hoàn toàn sợ đến hồn phi phách tán.
Bởi vì cô
không nghĩ đến hắn sẽ ra tay với những người bên cạnh cô....
Hai mắt bườn
bã của Trần Di cùng với bóng lưng run rẩy của Trần Nam, trong lòng Âu Y Tuyết
vô cùng rối loạn........
. . . . . .
Sau khi
nghe Trần Nam giải thích, Trần Di đã hiểu tại sao giấy tờ nhà lại nằm trên tay
bác của cô, Trần Đông.
Thì ra khi
mẹ Trần Di còn chưa mất, vì có tiền mua thuốc cho bà, Trần Nam đã đem giấy tờ
đi cầm cố cho anh của ông, nghĩ đến sau này có tiền sẽ chuộc về. Vậy mà kéo đến
hơn nửa năm, nhà lại không giàu có, dần dần ông cũng quên mất.
Vậy mà khi
xảy ra chuyện này, ông mới nhớ đến, hối hận cũng không được rồi....
※
Mặc dù việc
này làm cho Trần Nam Trần Di cùng với Âu Y Tuyết vô cùng đau khổ nhưng mọi việc
vẫn cứ diễn ra .....
Ăn qua loa
bữa điểm tâm, Trần Di liền để trần Nam ở nhà, cô đi tìm người phụ trách việc
này. Vì vậy dẫn Âu Y Tuyết ra khỏi nhà, mà cô cũng không dẫn Âu Y Tuyết đi tìm
đám người kia, chỉ là đi làm trước rồi trưa mới đi tìm.
Trong lúc
đi đến làm việc ở cửa hàng búp bê, nhìn thấy ở trong cửa có hai người con gái
tuổi cỡ hai mươi.Vội vàng bước vào.
"Các
người là ai?" Trần Di giật mình, lập tức đi tới.
Hai người
nhìn Âu Y Tuyết với Trần Di, cũng không quá ngạc nhiên. Một người trong đó đi đến
quầy, cầm đến hai phong thư để sẵn đưa cho Trần Di, nói tiếp : "Đây là chị
Linh chuyển cho hai người, bắt đầu từ mai không cần đến nữa" Nói xong liền
không để ý đến hai người họ.
Nghe vậy,
Trần Di sắc mặt của biến đổi, nhanh chóng mở ra phong thư. Không ngoài dự đoán
bên trong là tiền.
"Tại
sao? Chị Linh sao lại muốn đuổi chúng tôi?" Trần Di không rõ, ngày hôm qua
còn bảo họ làm thật tốt, tại sao hôm nay lại đuổi các cô.
Chỉ là vấn
đề này không ai giúp cô tháo gỡ. . .
Mà tới buổi
trưa, bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng Âu Y Tuyết và Trần Di lại đi tìm việc làm,
thế nhưng không có bất luận chỗ nào chịu thuê họ.
Trong lòng
sợ hãi, Trần Di muốn qua buổi chiều đi thẳng đến Khải Tát Đế Quốc.
Buổi chiều,
dù là tiệm trà sữa, hay là cửa hàng pizza, họ đều nhận một phong thư . Đơn giản
là cho các cô một chút tiền sau đó đuổi.
Trong vòng
một ngày họ mất tất cả công việc, bao gồm cả chỗ ở....................
※
Đứng ở bên
ngoài công ty Khải Tát Đế Quốc nghiêm trang tráng lệ, Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn
tòa nhà chọc trời văn phòng Vân Tiêu, trong lòng hoảng sợ. Bởi vì có chết cô
cũng không nghĩ đến, một tòa nhà to như thế lại do một tay anh tạo nên. Cô cũng
không thể liên hệ với thiếu niên kiêu ngạo ngông cuồng của hai năm trước....
Vừa nghĩ tới
phải gặp anh, cô rất muốn bỏ chạy, nhưng trần Di luôn khích lệ cô không thể
quay đi: không cần nghĩ gì nữa......
. . . . . .
Cùng Trần
Di chậm rãi đi vào Khải Tát Đế Quốc, đi đến một bàn tiếp tân gặp một người phụ
nữ ăn mặc xinh đẹp mỉm cười dịu dàng.
"Xin
chào quí khách, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?"
Trần Di lần
đầu tiên đi đến công ty lớn thế này, dù đã làm trước rất nhiều tình huống,
nhưng khi đối mặt, đầu óc cô trống rỗng.
"Tôi
muốn tìm Tổng giám đốc của các người" Âu Y Tuyết lên tiếng nói.
Sau khi
nghe một câu như vậy, cô tiếp tân sửng sốt, Trần Di lộ ra vẻ mặt cảm kích.
"Xin hỏi
cô có hẹn trước không?" Cô tiếp tân vẫn nở nụ cười như cũ, nhẹ nhàng hỏi.
Âu Y Tuyết
mở miệng hỏi, dĩ nhiên không có hẹn trước, im lặng năm giây từ từ lắc đầu :
"Không có"
"Xin lỗi,
tôi không thể cho hai người vào" Cô tiếp tân xin lổi cười giải thích :
"Tổng giám đốc công việc bận rộn, nếu như muốn gặp phải hẹn trước"
"Vậy
bây giờ chùng tôi hẹn được không?" Trần Di không nhịn được hỏi. Bởi vì khẩn
cấp cô không thể nghĩ nhiều.
"E là
không được" Cô tiếp tân tiếp tục nói : "Hẹn là phải trước hai hay ba
ngày mới được" Nói xong không để ý đến hai cô nữa mà tiếp tục công việc của
mình.
Trần Di
không cam lòng, nghe nói thế lo lắng không thôi.
Hai hay ba
ngày căn bản là không thể, những người đó ra thời hạn là trong hôm nay, cô
không có thời gian, vừa nghĩ tới bọn nhỏ trong nhà có thể đang khóc, trong lòng
cô liền đau khổ.
Vì vậy quyết
tâm, nhìn lên trên, định chạy vào, nhưng bị Âu Y Tuyết cản lại nói : "Bạn
đi về trước"