Ads
Một đôi mắt
sáng có chút chờ đợi có chút vui sướng, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu
nhìn bóng dáng kiêu ngạo ngồi ở ghế sau.
Đôi mắt
nhìn qua, giống như đã sớm biết có người luôn nhìn mình, vẫn chuyên tâm xem tài
liệu không ngẩng đầu lên Mạc Dĩ Trạch nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi?”. Thật ra từ
lúc ra khỏi bệnh viện, anh cũng đã biết là tên này muốn hỏi gì.
Nghe vậy,
Minh Vũ hơi chột dạ, ngay sau đó cười một chút: “Cậu chủ đã quyết định, ông chủ
và bà chủ nhất định là rất vui”. Biết không thể giấu anh, cho nên cũng không
nghĩ giấu .
Vui mừng?
Bởi vì hai
chữ này, Mạc Dĩ Trạch sửng sốt, dừng tay xem tài liệu, gấp lại để qua một bên.
Nếu nói cho
họ biết, anh dùng cảm tính để cá cược 10% trên đôi chân mình, họ sẽ vui mừng
sao?
Dĩ nhiên là
không. Bọn họ sẽ không bao giờ vui mừng vì anh sẽ không để họ biết.
Giấu suy
nghĩ vào trong lòng, lại cầm lên bản bút ký, bỏ qua sự vui sướng của Minh Vũ,
xem như là chấp nhận.
Minh Vũ bởi
vì quyết định của anh mà vui sướng cũng là dễ hiểu, chỉ là khi hắn vì thế mà mừng
rỡ thì không khỏi có chút nghi vấn, ví như. . .
"Cậu
chủ, cậu vì cô ấy mà quyết định sao?" Minh Vũ có chút trù trừ hỏi.
Dứt lời
Minh Vũ nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Dĩ trạch cứng đờ, mặc dù chỉ là thoáng qua
nhưng hắn cũng thấy được. Thật ra không cần làm rõ hai người cũng biết cô ấy là
chỉ ai.
“Tại sao hỏi
như vậy?”. Mạc Dĩ Trạch nhíu mày, hai mắt cũng không rời khỏi laptop.
Thật ra khi
quyết định như vậy, anh cũng không biết tại sao, chẳng qua khi anh biết cô có
thai, trong lòng giống như có nguồn sức mạnh bắt anh làm vậy, nhất là khi anh
biết tất cả mọi chuyện là do Âu Xảo Lệ làm mà không liên quan cô.
Nhiều ngày
qua, anh cũng không có tìm cô hỏi rõ ràng, bởi vì anh không biết sau khi đã tổn
thương cô nhiều như vậy phải đối mặt với cô thế nào đây. Cho nên kiềm chế bản
thân.
Đối mặt với
khuôn mặt lạnh lùng của anh, Minh Vũ cảm giác không nói được, qua một lúc lâu
cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thời gian lẳng
lặng trôi qua, Minh Vũ cẩn thận lái xe, trong đầu muôn vàn câu hỏi mà Mạc Dĩ Trạch
ngồi ở phía sau nghiêm túc xem bút ký, trong mắt toát ra vẻ đau khổ lộ ra trong
lòng anh không yên.
“Đi Âu
gia”. Đột nhiên nói ra một câu như vậy, Minh Vũ sửng sốt gật đầu “vâng” mặc dù
không hiểu gì hết nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Ở trong
lòng đắn đo lâu lắm, Mạc Dĩ Trạch quyết định giải quyết tất cả.
Giống như vị
thần đẹp trai của Hi Lạp khiến tất cả phụ nữ phải xiêu lòng, một đôi mắt lạnh
lùng khiến người khác phải e sợ.
Nhẹ nhàng
khép lại máy vi tính trong tay, Mạc Dĩ Trạch nhắm mắt vuốt vuốt trán có chút nhức
mỏi, chỉ là hai mắt mới nhắm lại, trước mắt liền hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp,
dung nhan tinh xảo, kết quả là trong lòng càng thêm phiền não.
Đem phiền
não áp chế trong lòng, Mạc Dĩ Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Chẳng qua
trong lúc chờ đèn giao thong, anh không tự chủ nhìn ra dòng xe bên ngoài, ánh mắt
bỗng nhiên sáng lên, sau đó không nói một lời, tâm trạng không tốt.
※
Cảm giác lạnh
lẽo ùa ra, Minh Vũ không hiểu chuyện gì, nhìn qua kính chắn gió thấy trời nắng
chang chang.
Minh Vũ lập
tức hủy bỏ suy nghĩ trong lòng, nghĩ là bản thân tưởng tượng nhiều quá nhưng cảm
giác càng lúc càng lạnh ép hắn thở không nổi, trong lòng kinh ngạc nhìn người
ngồi phía sau mới phát hiện thì ra không phải hắn nghĩ nhiều mà cảm giác lạnh
là do người ngồi phía sau.
“Cậu chủ”.
Minh Vũ giật mình cho là sắp có chuyện gì, kêu nhỏ.
Mạc Dĩ Trạch
căn bản không để ý hắn, ánh mắt cũng không nháy nhìn ngoài cửa xe, cảm giác
càng ngày càng lạnh lẽo.
Minh Vũ
nhìn theo mắt anh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm chiếc BMW. Chỉ là…
“Cậu chủ,
có việc gì sao?”. Minh Vũ không hiểu, chẳng lẽ cậu ấy biết chủ nhân chiếc xe.
Minh Vũ
đang suy nghĩ, đèn đỏ đã chuyển sang xanh. Sau xe truyền đến tiếng còi cắt đứt
suy nghĩ của hắn. Minh Vũ tiếp tục khởi động xe chạy đi thì Mạc Dĩ Trạch lên tiếng
“Đi theo
chiếc xe kia”.
. . . .
Mặc dù
không biết Mạc Dĩ Trạch muốn gì chỉ thấy anh nhìn chằm chằm chiếc xe kia. Minh
Vũ cũng chẳng biết hỏi gì chỉ có thể theo lời anh đuổi theo.
Khoảng mười
phút, chiếc xe kia dừng trước cửa bệnh viện “Thánh yêu”.
“Cậu chủ”
Minh Vũ vẫn nhìn thấy khuôn mặt Mạc Dĩ Trạch càng lúc càng không tốt không biết
nên làm thế nào tiếp.
Ai ngờ người
bước xuống khỏi chiếc BMW có khuôn mặt rất tuấn tú. Minh Vũ lúc đầu còn không
nhớ đó là ai, thế nhưng khi thấy hắn vòng qua xe mở cửa ghế lái phụ thì thấy một
cô gái có mái tóc dài mặc chiếc váy màu xanh nhạt bước xuống xe.
Đôi mắt
kinh ngạc, mới nhớ ra đó là người đàn ông lần trước đến biệt thự cùng với Âu Xảo
Lệ, rốt cuộc cũng hiểu tại sao sắc mặt của cậu chủ lại tệ như vậy. Chỉ là khi hắn
hiểu được thì cũng xong hết rồi.
“Này…” Minh
Vũ tính quay đầu lại nhìn Mạc Dĩ Trạch thì thấy mặt anh xanh mét, đôi mắt bốc
lên lửa giận, hơi thở như nước đá.
“Đẩy tôi xuống
xe”. Không nhìn đến Minh Vũ lo lắng, Mạc Dĩ Trạch chỉ nhìn bóng dáng Âu Y Tuyết
biến mất ở cửa.
Minh Vũ gật
đầu, trong lòng vô cùng lo lắng. . . .
※
Bởi vì
Elena đã nói trước cho nên Bạch Tuấn Ngạn và Âu Y Tuyết mới có thể thông suốt
lên tầng sáu khoa sản phụ.
Vòng qua từng
gian phòng bệnh, cuối cùng Bạch Tuấn Ngạn và Âu Y Tuyết đi tới một phòng mạch.