Ads
“Xin lỗi, bệnh
viện có quy định, đàn ông không thể vào trong”. Mặt cô y tá xin lỗi ngăn Bạch
Tuấn Ngạn đang muốn vào bên trong lại.
Đôi mắt lạnh
lùng nhìn cô y tá, cuối cùng chuyển sang ân cần nhìn Âu Y Tuyết, Bạch Tuấn Ngạn
do dự một lát nói “Bây giờ tôi ở bên ngoài chờ em”.
“Ừ”. Âu Y
Tuyết gật đầu một cái, sau đó theo cô y tá tiến vào phòng khám.
Vừa tiến
vào phòng, một mùi hương đập vào mặt. Nhìn phía trước, ngoại trừ các thiết bị
công nghệ cao, cái bàn màu trắng, giá sách, một cái ghế sa lon thì không có gì khác.
Đang lúc Âu
Y Tuyết còn đang nhìn đánh giá mọi thứ, cô y tá hỏi lại một lần: “Cô là Âu Y
Tuyết, đúng không?”. Mặc dù lúc trước có gọi tên, nhưng cô muốn xác nhận lại một
lần nữa.
“Ừ”. Âu Y
Tuyết nhàn nhạt trả lời, trên khuôn mặt không biểu hiện gì, ánh mắt trống rỗng,
giống như là cái tượng gỗ.
“Bây giờ
bác sĩ đang ở phòng khác, cô tạm ở chỗ này nghĩ ngơi chờ một lát”. Lầm tưởng là
cô sợ giải phẫu, cô y tá cười nhẹ nhàng trấn an “Cô không cần phải sợ, bệnh viện
chúng tôi đảm bảo là không đau không có tác dụng phụ”.
Nghe vậy Âu
Y Tuyết ngẩn ra, cũng không lên tiếng.
Sợ cô khẩn
trương cô y tá trấn an mấy câu, sau đó mới rời phòng.
. . . . .
Cô thật sự
muốn bỏ đứa bé sao?
Âu Y Tuyết
ngồi trên ghế salon rũ đầu xuống, đầu tóc như thác nước theo bả vai rơi xuống,
che khuôn mặt cô, chỉ có bả vai run run mới biết được tâm trạng của cô bây giờ
không vui sướng gì.
Tay từ từ đặt
lên bụng của mình, con mắt đau thương nhìn về bụng của mình, cảm xúc trong lòng
ngổn ngang.
Cô không thể
tưởng tượng, nơi này lại có một sinh mạng. . . .
Lòng ngón
tay xược qua, một cảm giác không thể diễn tả bẳng lời từ đáy lòng cô truyền đến.
Cốt nhục của cô, cuối cùng cô cũng không thể giữ lại nó. Không bởi vì gì cả, chỉ
vì nó không nên đến cái thế giới này!
Môi khẽ
nâng, khuôn mặt cực kì bi ai, cô cuối cùng khó khăn nói “Thật sinh lỗi, mẹ
không thể sinh ra con”.
Cô lại
không biết, một màn này đều rơi vào trong mắt một người.
Thật xin lỗi,
mẹ không thể sinh ra con. . . .
Cho dù cách
một cánh cửa, nhưng anh vẫn nghe được âm thanh nỉ non thật nhỏ của cô.
Năm ngón
tay nắm chặt thành quyền, cổ tay trắng bệch! Khuôn mặt lạnh lùng, giờ phút này
xung quanh Mạc Dĩ Trạch bao quanh khi lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
Lúc đầu thấy
cô đến đây trong lòng anh tràn ngập lo lắng, ngàn vạn lần không nghĩ tới, mục
đích của cô là muốn phá thai!
Mà cái người
phụ nữ đáng chết này, lại muốn phá bỏ đứa con của anh!
Nếu anh
không tình cờ thấy cô và người đàn ông kia! Nếu anh không đuổi kịp! Nếu như anh
không nghe được những gì cô nói! Đứa con của anh sợ rằng sẽ bị người phụ nữ độc
ác này giết trong trứng nước!
Anh vô cùng
tức giận sắc mặt xanh mét ý bảo Minh Vũ bên cạnh. Còn chưa rõ việc gì xảy ra
Minh Vũ nhận được chỉ thị của anh lập tức bước tới.
“Thay tôi
coi chừng nơi này!” Mạc Dĩ Trạch nói.
“Dạ” Minh
Vũ vội vã gật đầu, ngay sau đó quay lưng đi.
Sau khi bàn
giao mọi chuyện, Mạc Dĩ Trạch nhìn đến cánh cửa im lìm, sau đó chậm rãi chuyển
động cái nắm cửa, đẩy cửa ra.
“Cạch” Một
tiếng cửa bị đẩy thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng đủ để cho người ta nghe thấy.
Mà âm thanh này cũng làm cho Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong nghĩ cũng hồi hồn lại.
Cho rằng
bác sĩ tới, Âu Y Tuyết đè nén tâm tư nặng nề của mình xuống, che giấu mặt mũi
bi thương của mình, khôi phục vẻ lạnh lùng, chờ đợi chỉ thị của bác sĩ. Vậy mà
cô đợi một lúc cũng không có âm thanh nào truyền đến.
Cô kinh ngạc
ngẩng đầu lên nhìn cạnh cửa. Khi nhìn thấy thân mình lạnh lùng thì dừng lại, đầu
ốc trống rỗng!
Là anh!
Âu Y Tuyết
kinh ngạc thở dốc, khuôn mặt lạnh lùng cởi bỏ thay vào khuôn mặt khiếp sợ nhìn
Mạc Dĩ Trạch ngồi trên xe lăn, sóng to gió lớn nổi lên trong lòng.
“Anh. . .
.” Khuôn mặt khổ sở cắn môi dưới. Cô muốn nói điều gì nhưng đối với khuôn mặt lạnh
như băng làm cho người ta nổi giận, thì tất cả lời nói đều nghẹn nơi cổ họng.
Mạc Dĩ Trạch
nhìn chằm chằm cô. Nhìn thấy vẽ mặt chột dạ của cô, càng thêm chứng thực quyết
định kiên định của cô! Giận dữ trong lòng càng không thể dập tắt, anh dùng lực
lớn khép cửa lại, ngay sau đó điên cuồng mắng cô.
“Phụ nữ chết
tiệt, cô dám giết chết đứa bé của tôi!”. Không đợi cô kịp phản ứng anh nóng giận
tố cáo cô.
Không có
chuẩn bị tâm lý, Âu Y Tuyết bị anh nói như vậy, đầu ốc cô như bị tê liệt. Cô chỉ
thấy một thứ không khí rất nguy hiểm tràn ngập cả phòng, anh trong giờ phút này
như con sư tử bên bờ biên giới sụp đổ, làm người ta thật sợ hãi.
Đầu ốc ông
ông, còn có dư âm vọng lại, đợi đến lúc Âu Y Tuyết phản ứng thì không biết từ
lúc nào Mạc Dĩ Trạch đã tới bên cạnh cô.
“Không cần.
Anh tránh ra”. Âu Y Tuyết sợ hãi hướng ghế sa lon rời đi, linh tính muốn cách
anh một khoảng cách, lại không biết, động tác theo bản năng này làm cho quả bom
trong lòng Mạc Dĩ Trạch nổ tung, tung tóe lửa khắp nơi.
“Đáng chết!”.
Không đặt vẻ mặt sợ hãi của cô vào mắt, Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy tức giận của
các tế bào toàn thân lan tràn, làm anh không thể khống chế được. Anh vươn tay
muốn kéo cô lại gần, vậy mà cô đứng dậy, từ trên ghế salon chạy đến bên giường.
Mặc dù đã
cách anh năm sáu thước mà cô vẫn cảm thấy nguy hiểm, cô không chịu được cả người
phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch “Anh đi đi. . . .Anh đi đi. . .tôi
không muốn nhìn thấy anh! Anh đi đi!”. Cô liều mạng kiềm chế sự sợ hãi của mình
đối với anh, những việc ngày xưa anh làm đều hiện lên trong đầu của cô, làm cô
mất đi lý trí.
“Hừ!” Bắt hụt,
Mạc Dĩ Trạch hừ lạnh, hai mắt đen nhánh lãnh liệt, nhìn Âu Y tuyết, quát ầm
lên: “Bảo tôi đi. Sau khi cô phá thai, tiếp tục sống phóng đãng cùng người đàn
ông kia sao!”.
Tất cả áy
náy đối với cô chỉ vì lời nói của cô mà tan thành mây khói, bây giờ đối cô chỉ
có hận và hận!
Đồ phụ nữ
không biết xấu hổ! Cho nên tàn nhẫn giết đi đứa con của mình, vì muốn cùng người
đàn ông khác lêu lỏng!
Chỉ cần
nghĩ cô nằm trong ngực người đàn ông khác, lại mây mưa cùng người đàn ông khác,
cảm giác tức giận liền cháy lên!