Lúc Kha Tùng Ứng tỉnh lại là vào buổi tối.
Ba mẹ cũng đã đến, ông bà liên tục lôi kéo bác sĩ để hỏi thăm bệnh tình, Cát Ngạn và những người khác cũng ở trong phòng, tuy rằng phòng bệnh rất đông, nhưng không ai dám to tiếng, vì sợ ồn ào sẽ khiến anh đau đầu.
Ánh mắt Kha Tùng Ứng đảo qua lại, không thấy Tô Nhuyễn đâu, cũng biết thời gian không còn sớm, cô nhất định đã đi rồi, chỉ là anh không yên tâm đưa mắt nhìn qua Cát Ngạn.
Cát Ngạn gõ chữ trên điện thoại, đưa tới trước mặt an
【Yên tâm, đã đưa cậu ấy về rồi.】
Kha Tùng Ứng vẫn cảm thấy không yên tâm, thấp giọng nói với Cát Ngạn “Đi đưa điện thoại đi.”
“**.” Cát Ngạn phục thật sự, cầm chìa khóa xe máy xoay người rời đi.
Những người khác thấy Cát Ngạn đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà của Kha Tùng Ứng, bọn họ ngại không dám ở lâu, chào hỏi xong đều rời đi.
Cha mẹ của Kha Tùng Ứng vẫn còn đang oán trách nhau, kể từ khi hai người ly hôn, Kha Tùng Ứng liền thay đổi tính tình, thành tích giảm liên tục, ngày nào cũng lêu lổng, không cùng người này đánh nhau thì lại cùng người kia đánh nhau, một học sinh ba tốt, biến thành học sinh lưu manh.
“Không phải trước khi ly hôn ông định đưa nó theo sao? Giờ thằng bé xảy ra chuyện, bị đánh thành thế này, muốn tìm người cũng tìm không thấy, ông xứng đáng làm cha sao?”
“Tôi không xứng, bà xứng sao? Ít nhất tiền thuốc men tôi có thể không nói hai lời bồi thường toàn bộ, bà thì sao? Bà hiện tại thoải mái rồi, giúp người khác nuôi con đến nghiện à, đã quên chính mình cũng có một đứa con trai đúng không?!”
“Kha Kiến Đức! Ông nói chuyện cho đàng hoàng! Lúc trước ông là người muốn tranh quyền nuôi nấng tiểu Ứng!”
“Lịch Chỉ Lan! Tôi nói rồi, tôi chắc chắn sẽ hơn bà về vật chất! Điều này có nghĩa là tôi không có thời gian để chăm sóc cho nó, cái được cái mất, tôi không thể lo chu đáo về mọi mặt được! Nhưng tôi sẽ không giống bà, ly hôn xong gấp đến độ không chờ nổi nữa liền đi tìm đàn ông khác! Một năm bà quay lại gặp nó bao nhiêu lần? Ít ra thì tôi vẫn còn độc thân! Ngày lễ ngày tết, tôi vẫn có thời gian để về cùng với nó, dù không có thời gian, tôi cũng không để nó bị oan ức.”
“Sẽ không để nó oan ức? Đúng rồi, nó bị người ta đánh vào đầu đến nỗi đổ máu, may mười ba mũi! Mười ba mũi khâu! Ông gọi cái này là sẽ không để nó chịu oan ức?!”
“Loại chuyện đánh nhau này cũng có thể đổ lên đầu tôi!? Là Kha Kiến Đức tôi kêu nó đi theo người ta đánh nhau?! Lịch Chỉ Lan bà sử dụng đầu óc khi nói chuyện với tôi đi!”
“Được thôi, tôi không sử dụng đầu óc của mình, ông thì sử dụng đầu óc của mình, vậy ông sử dụng đầu óc để cho tôi biết, tại sao nó trở nên như vậy......”
Kha Tùng Ứng đem bình nước trên bàn “Phanh” một tiếng ngã đổ xuống đất.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh, ba mẹ đang tranh cãi quay đầu nhìn về phía Kha Tùng Ứng, chỉ nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh nhắm mắt, cái ót bị quấn băng gạc, anh chỉ có thể nằm nghiêng, kê hai cái gối sau đầu.
Mặt anh không cảm xúc nói “Các người ra ngoài hết đi, tôi muốn yên tĩnh ngủ một giấc.”
Bà nội tìm được một cái chổi quét dọn sạch sẽ, hai người kia thì ra ngoài trước, đau lòng mà sờ mặt Kha Tùng Ứng.
Kha Tùng Ứng mở mắt ra, mỉm cười trấn an bà “Con không sao.”
Ông cụ không thể chịu đựng được việc cháu mình đau khổ nữa, mắt ông đỏ hoe, miệng nói “Đau thì nói với bà nội, bà nội gọi bác sĩ lấy thuốc giảm đau cho cháu.”
“Không đau.” Anh cười giống như không có việc gì.
Đã uống hai viên giảm đau, nhưng không có tác dụng gì, đau vô cùng, càng đau càng tỉnh táo.
Cửa phòng đóng lại, cả phòng bệnh yên tĩnh trống rỗng chỉ còn lại một người, anh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có một trận đau đớn rõ ràng, như tiếng trống, như tiếng tim đập.
Giống như cây búa đập liên tục vào đầu.
Ong, ong, ong.
Gõ đau đến mức khiến anh cắn răng.
Điện thoại vang lên, anh nhấn nghe.
Là số của Cát Ngạn, trong điện thoại là giọng của Tô Nhuyễn.
Giọng cô rất nhỏ, mang theo giọng mũi “Kha Tùng Ứng......”
Chỉ gọi một tiếng như vậy, nước mắt cô liền rơi xuống.