Kha Tùng Ứng nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô, có chút bất đắc dĩ “Khóc cái gì vậy? Anh vẫn chưa chết.”
Tô Nhuyễn không ngừng lau nước mắt trên mặt, cầm điện thoại hỏi “Cậu còn đau hay không?”
“Đau.” Anh cố ý trêu cô “Em hôn anh một chút, thì sẽ không đau nữa.”
Tô Nhuyễn không trả lời.
Đầu óc của Kha Tùng Ứng vẫn luôn đau nhức, anh để điện thoại ra xa, giọng điệu tê rần, để lại vào tai nói tiếp “Anh giỡn thôi.”
Giọng nói Tô Nhuyễn vừa nhỏ lại vừa mềm lại tiểu lại mềm, “Đợi nghỉ cuối tuần……”
Câu kế tiếp cô còn chưa nói xong.
Kha Tùng Ứng giật mình, “Đm, em nói cái gì? Mẹ nó đau……”
Anh đỡ đầu lại cau mày hít một hơi, Tô Nhuyễn ở đầu bên kia nhỏ giọng thì thào “Cậu bị sao vậy?”
“Không có việc gì.” Trên mặt Kha Tùng Ứng tràn đầy ý cười “Cuối tuần này em muốn tới sao.”
“Ừm……” Cô cắn môi, giọng nói càng thêm mơ hồ.
Kha Tùng Ứng cười ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh từ giờ trở đi, rất mong đợi tới cuối tuần.”
Tô Nhuyễn lại không nói.
“Ở bên ngoài?” Kha Tùng Ứng hỏi.
“Ở bên trong siêu thị.” Cô nhỏ giọng nói.
Kha Tùng Ứng nhìn thời gian, nói với cô “Đưa điện thoại cho Cát Ngạn.”
Cô cho rằng Kha Tùng Ứng muốn cúp máy, cầm điện thoại vội vàng muốn nói chuyện, nhưng không biết nói gì, chỉ cắn môi gọi anh một tiếng “Kha Tùng Ứng.”
“Hửm?” Anh cố ý hỏi “Tiểu tổ tông, nhớ anh sao?”
Tô Nhuyễn ngồi xổm trong góc siêu thị, cầm điện thoại di động, nghe được lời này,nước mắt lại rơi xuống.
Cô hít mũi, giọng mũi nặng nề “Kha Tùng Ứng, thực xin lỗi……”
Cô khóc lóc đứng dậy, đem điện thoại đưa cho Cát Ngạn, cầm gậy dẫn đường đi về nhà.
“Anh Ứng.” Cát Ngạn nhận điện thoại, hỏi “Tớ đi về?”
“Đưa điện thoại cho cô ấy, và mua thêm cho cô ấy một ít......” Kha Tùng Ứng nói xong, liền cúp điện thoại.
Cát Ngạn vội vàng chạy đến trước cửa hướng Tô Nhuyễn hô lớn, tiếp theo nhanh chóng lấy vài gói băng vệ sinh tính tiền, đem điện thoại nhét vào túi, rồi đưa cho cô “Lát nữa nhớ nhận điện thoại nha? Kích hoạt một chút là được, ngày mai đi học trả lại cho tôi.”
Tô Nhuyễn ngơ ngác gật đầu.
Cát Ngạn đợi cô vào nhà, sau đó mới xoay người cưỡi moto trở về.
Tô Nhuyễn về đến nhà, Cố Á Thu đang đợi cô, thấy cô về liền hỏi “Tối rồi còn đi mua cái gì?”
Tô Nhuyễn không biết trong túi có gì, chỉ đem túi đặt trước người, để cho bà có thể thấy.
“Dùng hết rồi sao?” Cố Á Thu có chút áy náy “Con cứ nói với mẹ, lần sau mẹ đi mua cho.”
Tô Nhuyễn lập tức biết được thứ Cát Ngạn mua là gì, có lẽ là Kha Tùng Ứng chú ý, anh vẫn luôn cẩn thận và kỹ lưỡng.
Cô nói với Cố Á Thu “Con đi ngủ.” Sau đó mới xách túi lên lầu.
Vừa nằm trên giường, chuông điện thoại lại vang lên, cô chạy nhanh để trả lời,sau vài lần trượt, mới nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia.
“Về rồi sao?” Kha Tùng Ứng hỏi.
Tô Nhuyễn chôn đầu trong chăn, thì thầm “Ừm.”
“Vừa rồi anh có hỏi một câu em vẫn chưa trả lời.” Cách điện thoại, giọng nói anh khàn khàn, nhưng lại dịu dàng “Tiểu tổ tông, em có nhớ anh không?”
Tô Nhuyễn cắn môi không lên tiếng.
Khóe miệng anh nở nụ cười “Anh rất nhớ em, khi tỉnh lại anh muốn nhìn thấy em đầu tiên.”
“Làm sao bây giờ?” Giọng nói của anh rất gần, hô hấp dường như phun qua đây, mang theo hơi thở ghé vào tai Tô Nhuyễn “Nhớ em đến nổi không ngủ được.”
Hốc mắt Tô Nhuyễn đỏ bừng, cô cắn ngón tay ngăn chính mình khóc ra tiếng.
Chỉ nghe được giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng của Kha Tùng Ứng.
“Muốn ôm em. ”
“Hôn em.”
Nước mắt Tô Nhuyễn chảy xuống.
Anh căn bản không phải ngủ không được, mà là lo lắng cô sợ hãi không ngủ được.
Cho nên anh dùng cách riêng của chính mình để trấn an cô.
Làm sao cô có thể không biết.
Rõ ràng là anh chảy rất nhiều máu, đầu bị chấn thương nặng, lẽ ra anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng lại còn dành hết suy nghĩ của mình trấn an cô.
Tô Nhuyễn khẽ khóc lên.
Kha Tùng Ứng hạ giọng nói “Sao lại khóc, cẩn thận hiện tại anh chạy đến hôn em.”
“Nhớ.” Tô Nhuyễn khóc lóc nói.
“Cái gì?” Anh không nghe rõ.
Cô khóc đến nghẹn ngào, giọng nói càng rõ ràng hơn “Kha Tùng Ứng, em rất nhớ anh.”