Tô Nhuyễn nhỏ giọng từ chối.
Cố Á Thu đẩy cô đi qua “Bạn học này thật tốt, lần trước tóc con bị người ta cắt, chính cậu ấy xuất hiện giúp con, con xem, cậu ấy vừa lúc cũng đi học, tiện đường có thể chở con, đi lên đi, không có việc gì.”
Chỗ nào thật tốt.
Tô Nhuyễn nghĩ đến việc anh hôn cô rất mạnh, cái tay kia bóp vào ngực cũng đau.
Nhịn không được vừa tức lại vừa thẹn.
Cuối cùng vẫn ngồi trên xe đạp của anh.
Kha Tùng Ứng khảy khảy chuông “Có dễ nghe hay không?”
Tô Nhuyễn còn nhớ chuyện tối hôm qua, nên không phản ứng với anh.
“Nhuyễn Nhuyễn~ Nhuyễn Nhuyễn~ ” Anh làm càn mà gọi nhũ danh của cô.
Cô nổi giận, túm quần áo của anh, giọng nói có chút lớn “Không cần gọi tôi như vậy.”
“Tổ tông.” Anh cười to, âm cuối kéo dài “Tớ gọi tiểu tổ tông, được không?”
Tô Nhuyễn mặt đỏ lên, không để ý tới anh.
Kha Tùng Ứng chạy xe đi vào, tìm chỗ dừng lại, cầm hộp sữa lúc sáng mua trong rỗ xe rồi đi.
Tô Nhuyễn nhỏ giọng hỏi “Không khóa sao?”
“Xe của ông đây ai dám trộm.” Kha Tùng Ứng giọng nói cực kỳ ngạo mạn “Trộm một sợi dây xích, anh liền đánh gãy chân chó của hắn!”
Tô Nhuyễn cảm thấy anh cực kỳ ấu trĩ, nhịn không được cong khóe môi.
“Cuối cùng cũng cười, tổ tông.” Kha Tùng Ứng đem bữa sáng trong túi lấy ra nhét vào trong tay cô “Anh đi đây, thi xem ai tới phòng học trước.”
Ấu trĩ.
Tô Nhuyễn trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại không tự chủ được đi có chút nhanh, gậy dẫn đường đập vào bậc thang phát ra âm thanh lần đầu tiên cô nghe được.
Cũng không ồn ào chói tai đến như vậy.
Tiết tự học ồn ào náo loạn, mọi người đều đang đọc sách, Tô Nhuyễn cũng đang đọc thầm, giọng của cô rất nhỏ, ôn nhu thêm vài phần ngoan mềm.
Kha Tùng Ứng đặc biệt thích giọng nói của cô, bị hàng phía trước ồn ào đến nghe không rõ, anh đá chân qua, không kiên nhẫn nhìn đối phương thấp giọng nói “Mẹ nó sao giọng của cậu lại khó nghe như vậy?”
Đối phương: “……”
Suốt ba tiết, Tô Nhuyễn vẫn luôn ngồi tại chỗ, mông cũng chưa dịch lần nào.
Sau khi Kha Tùng Ứng từ toilet trở lại, anh nghiêng đầu, nhìn hộp điểm tâm trên bàn của cô.
Cô không uống.
Mẹ kiếp.
Kha Tùng Ứng đá chân ghế dựa.
Cô làm sao có thể nhịn được lâu như vậy.
Giữa trưa tan học, Tô Nhuyễn chờ tất cả mọi người đi hết, lúc sau mới cầm gậy dẫn đường đi theo ra sau.
Kha Tùng Ứng vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, đợi cô đi lại đây, sau đó mới đi theo sau lưng cô ra ngoài.
Đi tới lầu một, đám học tra ở ban mười ba thấy anh, vẫn là như một tổ ong lao tới “Anh Ứng! Đi nha! Đi nhà ăn ăn cơm! Tớ mời khách!”
“Các cậu ăn đi!” Kha Tùng Ứng cũng không thèm nhìn bọn họ, nhìn về Tô Nhuyễn nhỏ giọng hỏi “Anh lấy xe chở em đi?”
Nhóm học tra thấy xe máy anh cũng không chạy, mua chiếc xe đạp mới, vuốt yên xe sau còn cười như một tên địa chủ ngu ngốc.
“Đậu móa! Anh Ứng thật mẹ nó điên rồi!”
Tô Nhuyễn không ngồi lên xe của Kha Tùng Ứng.
Anh liền chạy theo một đường, không ngừng đánh chuông, thường đến gần để nói mấy câu chọc ghẹo “Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Nhuyễn nơi nào mềm nhất đâu, nơi nào cũng mềm~ ”
Tô Nhuyễn nghe được mặt đỏ tai hồng, muốn mắng anh nhưng lại không mở miệng được.
“Có ngồi hay không? Không ngồi anh tiếp tục kêu.” Anh lại bắt đầu bấm chuông, “Nhuyễn Nhuyễn~ Nhuyễn Nhuyễn nơi nào mềm nhất đâu, miệng mềm, nơi đó cũng mềm……”
Anh sao có thể như vậy.
“Cậu đừng kêu.” Rốt cuộc cô da mặt mỏng, dừng lại, mò mẫn ngồi vào ghế sau của anh.
Kha Tùng Ứng duỗi tay túm lấy cổ tay của cô, kéo vào bên hông của mình “Ôm chặt.”
Anh đột nhiên tăng tốc.
Tô Nhuyễn nghiêng người ngồi, đầu đụng vào phía sau lưng rắn chắc của anh.
Vòng tay ôm thật chặt eo anh, hơi thở trên người anh lập tức phả vào chóp mũi.
Hương thơm của bột giặt, cơ thể lành lạnh của anh, trộn lẫn với mùi thuốc lá là hương vị ngọt của Coca.
Trong tâm trí của Tô Nhuyễn, giờ phút này đang từ từ vẽ ra hình dáng của Kha Tùng Ứng.