Cô Bé Mù

Chương 23: Chương 23: Tớ đưa cậu đi




Mẹ Cố Á Thu sáng sớm về nhà muộn.

Chuẩn bị tốt cơm sáng, đi lên liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thấy cô đang mặc quần áo, liền hỏi “Hai ngày cuối tuần này, nghe ba con nói con chưa ăn cái gì?”

“Ăn.” Tô Nhuyễn nghiêng người cài lại dây lưng của nội y.

Cố Á Thu lúc này mới phát hiện nội y cô mặc là đồ mới “Là cái mới? Ai mua?”

“Con, bạn học con, cậu ấy……” Tô Nhuyễn đã sớm nghĩ sẵn câu trả lời tốt trong đầu, bởi vì hôm nay gặp ác mộng, vừa rồi lại nghĩ đến Kha Tùng Ứng, cô nhất thời suy nghĩ lung tung, cuối cùng nói dối “Cậu ấy mua.”

“Mẹ quên mua cho con đồ mới.”

Nhưng thật ra Cố Á Thu cũng không nghĩ nhiều, chỉ có chút áy náy, Tô Nhuyễn trước nay đều rất gầy, lúc sơ trung mua nội y có chút lớn, bà nghĩ mua nội y chắc hẳn đã đủ cho cô dùng trong một khoảng thời gian dài.

“Hỏng rồi.” Tô Nhuyễn chỉ đồ lót cũ trên giường “Dây lưng bị đứt.”

Cố Á Thu cầm lên nhìn “Không còn mặc được, ném đi, chờ cuối tuần, mẹ đưa con đi mua đồ mới.”

Tô Nhuyễn xua xua tay “Không cần, đủ rồi, con……”

Cô nghĩ đến Kha Tùng Ứng muốn tới tìm cô vào cuối tuần, trong lòng lại hoảng sợ “Con có đủ để mặc.”

“Cái này bao nhiêu tiền? Con có đưa tiền cho bạn học chưa?” Cố Á Thu xem xét nhãn hiệu nội y, bà không nhìn thấy mạc áo, chỉ nói “Kiểu dáng cũng không tệ lắm, chất liệu nhìn cũng khá tốt.”

Tô Nhuyễn nghe bà nói không nhìn thấy mạc áo, thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói “35 tệ, một bộ.”

Là 350 tệ một bộ.

Kha Tùng Ứng mua năm bộ.

Trên người cô không có tiền, xấu hổ nói không muốn mua, giờ cô lại đang mặc trên người.

Cô không nghĩ tới nội y lại mắc như vậy, đồ mà mẹ Cố Á Thu mua cho cô đều chỉ hai ba mươi đồng tiền.

“Được, chỉ một bộ, cuối tuần mẹ đi mua cho con mấy bộ để mặc.” Cố Á Thu bước đến tủ đồ của cô nhìn “ Này, nó đã cũ nhỏ, con không mặc vừa nữa.”

“Không, cậu ấy còn có…… Một bộ, nói lần sau đưa cho con.” Tô Nhuyễn nhỏ giọng nói.

Cố Á Thu lộ ra nụ cười vui mừng “Phải không? Là bạn học nào thế hử? Tên là gì?”

Tô Nhuyễn có rất ít bạn tốt để chơi chung, sơ trung từng có một người, về sau cô ấy bị bắt nạt thảm hại, ai đến gần cô sẽ bị bắt nạt, dần dần không còn ai làm bạn với cô nữa.

Tô Nhuyễn hoảng hốt, tay có chút ra mồ hôi, “Mẹ, đã mấy giờ, con hình như bị muộn rồi.”

“Vậy con nhanh lên.” Cố Á Thu đem nội y cũ của cô bỏ vào túi “Đồ này cũ không thể mặc, mẹ đem đưa cho cháu gái bên ngoại.”

Tô Nhuyễn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm “Dạ.”

Rửa mặt xong, ăn bữa sáng đơn giản.

Đang muốn ra cửa đổi giày, cách cánh cửa nghe được giọng nói của Kha Tùng Ứng “Dì sớm!”

Tô Nhuyễn sửng sốt, lông tơ trên người đều dựng lên.

Lại nghe thấy Cố Á Thu nói chuyện thân thiện cùng Kha Tùng Ứng “Ôi, cháu là gọi Kha…… Cái gì?”

“Dì còn nhớ rõ con ạ, dì gọi con Tiểu Kha, hay gọi con là bạn học đều được, không nhớ được nữa, thì gọi con là soái ca cũng được.”

Tô Nhuyễn: “……”

Cố Á Thu nở nụ cười “Đương nhiên nhớ rõ cháu.”

Ngày đó Tô Nhuyễn bị bạn học cắt tóc, Cố Á Thu cùng Tô Dũng Quân chạy tới văn phòng, nghe chủ nhiệm nói, có nam sinh vì Tô Nhuyễn đem mặt của ba nam sinh khác ra đánh bầm dập.

Còn tưởng rằng hai người lúc trước có quen biết, lại không ngờ, Tô Nhuyễn không quen biết anh.

Lần đầu tiên Cố Á Thu gặp được bạn học động thủ vì thấy Tô Nhuyễn bị bắt nạt, vì thế ấn tượng đối Kha Tùng Ứng cực kì tốt.

“Cháu còn chưa đi học sao? Tô Nhuyễn cũng chưa đi.”

“Con lại đây mua bữa sáng ạ.” Kha Tùng Ứng giống như lơ đãng nói “Cậu ấy còn chưa đi sao? Con có thể chở cậu ấy đoạn đường.”

“Thật vậy sao?” Cố Á Thu vui vẻ không thôi, quay đầu nhìn vào trong phòng gọi “Nhuyễn Nhuyễn! Nhanh lên con!”

Tô Nhuyễn mang giày vào, bên tai ửng hồng đi ra, trong tay nắm chặt gậy dẫn đường.

Kha Tùng Ứng khảy khảy chuông xe, vỗ vỗ yên sau xe đạp, nhìn về phía Tô Nhuyễn nói.

“Bạn học, tớ đưa cậu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.