Cô Bé Ngốc, Anh Sẽ Tìm Ra Em

Chương 6: Chương 6: Học Chung Lớp




Băng Băng của chúng ta lúc này mới nhận ra chàng soái ca xung phong ngồi cùng mình đó là ai. Con bé nhìn chàng trai đó bằng một ánh mắt vừa tỏ vẻ cầu xin vừa đáng thương nhưng chàng trai đó ko để ý tới ánh mắt đó mà tỏ vẻ "cậu sẽ biễt tay tôi"Cô giáo lúc này mới lên tiếng:

-Vậy được Băng Băng sẽ ngồi cùng Thiên Vương, em về chỗ đi và bây giờ chúng ta sẽ học bài mới nhé....

-Vâng con bé đáp rồi tiến về chỗ của mình vừa đi vừa cảm thấy mình thật đáng thương . Bây giờ nó mới thấm hết được câu nói Oan gia ngõ hẹp là như thế nào. Vừa về chỗ con bé đã quay sang nhìn chàng trai ngồi cạnh bằng một ánh mắt hình viên đạn và miệng nói nhỏ đủ để cho người ngồi cảnh nghe thấy:

-Rốt cuộc cẩu muốn gì hử?

Chàng trai ko tra lời chỉ nhếch miệng cười vẻ đắc thắng làm con bé tức đỏ mắt chỉ muốn cho tên đó một trận.....

Giờ học kết thúc, giờ ra chơi đã đến cả lớp ùa vào chỗ bạn học sinh Băng Băng của chúng ta tranh nhau hỏi chuyện liên quan đến con bé. Nhưng nó tỏ ra ko được thân thiện lắm với đám con trai mà chỉ nhiệt tình với đám bạn nữ ( vì nó ko thích nói chuyện với những đứa con trai mà nó lo quen biết trừ người nó ghét ). Chỉ sau một ngày mà nó đã được đám học sinh trong lớp rất yêu quý và giúp đỡ hết mình chỉ riêng có bạn Thiên Vương làm nó tức muốn chết và nó tự hứa với nó rằng là sẽ phải phục thù.( Chắc con bé này nó cũng quên là nó cũng đang được bạn Thiên Vương chú ý tìm dịp trả thù hay sao ý)

Sáng hôm sau khi con bé vừa bước đến cổng trường, thì nó bỗng nhìn thấy từ xa dáng của một đứa con trai quen thuộc đang đi xe đạp đến nhưng nhìn là muốn cho một trận rồi (Vâng, người con trai đó ko ai khác mà chính là bạn Thiên Vương)Nhưng kể ra cũng lạ, Nghe mấy bạn trong lớp nói là ông này đường đường là một thiếu gia của tập đoàn Hoàng Thiên nổi tiếng cơ mà, sao lại đi xe đạp đến trường thế kia( mặc dù xe của ông này ko phải dạng vừa đâu) con bé đang đứng nhìn cậu ta và suy nghĩ thì bỗng nhận ra cậu ta đã nhìn thấy nó đang nhìn cậu thì nó bỗng quay phắt đi vẻ thờ ơ và bước nhanh về phía cổng trường. Nhưng nó vừa đi được mấy bước thì Uỳnh! Hình như vừa có thứ gì đó lao vào chân nó làm nó suýt ngã.may mà nó đứng vững ko thì ngã rồi. Nó vừa quay lại phía sau thì:

-Hoàng Thiên Vương sao cậu đâm xe vào tôi hả.

-Tại cậu ko chú ý chứ đâu phải tôi.

-rõ ràng là cậu đâm vào tôi xong lại bảo ko phải do cậu là sao. Có mau xin lỗi đi ko hả.

-Được, tôi xin lỗi. Thằng nhóc xin lỗi nhưng ko có thành ý gì cả.

-Vì sao. Con bé hỏi vặn lại.

-Vì sao à, vì đã cố ý đâm xe vào cậu. Haha (rõ ràng là trả thù mà. Lại dùng đúng cách đó, ông này cao tay thật)

-Cậu...cậu.

Chàng trai đạp xe đi thẳng về phía trước mà ko quên để lại một nụ cười đắc ý.

-Cậu đúng là đồ nhỏ mọn mà. Lần đó chẳng qua là tai nạn thôi mà(t/g: Này, lần đó rõ ràng bà cố ý đâm người ta xong bảo là tai nạn là sao. Nó: Kệ tui, bà lo mà viết truyện đi. T/g: +_+) cậu đúng là đồ đáng ghét mà. Này, tên đáng ghét kia,đứng lại. Cậu có đứng lại ko hả.

Con bé cứ đứng đó la ầm lên nhưng chàng trai kia thì ko thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần làm con bé tức muốn thổ huyết muốn lao đến cho cậu ta một trận, nhưng chàng trai đó đã đi vào trường từ bao giờ(tội nghiệp con bé mà :v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.