Mình cũng có công trong đó nữa . Đứng nép sau cây cột , nhìn
bà Bảy , dì Ba lăng xăng bày lễ vật lên bàn chuẩn bị cũng khai trương , lòng Đinh
Đang bỗng dấy lên niềm tự hào . Nếu kể đến chuyện này , công đầu tất nhiên phải
thuộc về cô . Triệu Vỹ chỉ ăn ké thôi .
Nhớ lại hôm đó , cô đã giận đùng đùng , xộc thẳng vào công
an phường. Bất chấp bác Tân đang giải quyết một đơn thưa , chẳng nể nang gì ,
cô ào ào đến bên bàn hét lớn :
- Bác Tân , bác là người lớn , lại mang danh là trưởng công
an nữa , sao chẳng uy tín chút nào.
Lúc đó , chẳng những một người dân ngồi chờ thụ lý tái sanh
, mà mấy anh cảnh sát , lính của bác Tân cũng đều hồn siêu phách tán. Dám mắng
ông trưởng công an phường giữa đám đông , tội chẳng nhẹ đâu .
Nhưng… Bác Tân chẳng giận , cũng chẳng đập bàn trợn mắt lên
như mọi người tưởng . Nhìn cô thật dịu dàng , bác ôn tồn nói :
- Đinh Đang , ngồi đi cháu !
- Cháu không ngồi – Vung mạnh tay , mặt cô đằng đằng sát khí
– Bác trả lời đi , sao bác lại kể chuyện này cho Triệu Vỹ nghe ? Bác chẳng biết
giữ lời hứa như vậy dân làm sao tin tưởng được .
- Khoan nổi nóng – Vẫn ôn tồn , bác Tân chậm rãi – Ngồi xuống
, nghe bác nói . Chuyện gì cũng có nguyên nhân mà .
- Ờ , ngồi xuống đi , nghe bác nói thử – Như cảm thông với
thái độ nhẫn nhịn của ông trưởng công an phường , nhiều cái gật đầu theo phụ họa
.
- Được vậy bác nói đi ! – Nể lòng đám đông . Đinh Đang kéo mạnh
chiếc ghế ngồi xuống . Mặt cô kênh kênh .
- Triệu Vỹ đã đến đây khi cháu vừa đi khỏi…
Bằng một giọng trầm và bằng một thái độ kiên nhẫn, ông kể
cho cô nghe cuộc gặp gỡ của mình với Triệu Vỹ . Rằng anh đã tức lồng lộn ra sao
khi biết ông tin lời mà trả nhẫn cho cô. Với tất cả tài hùng biện và những chứng
cớ có được , anh đem danh dự của mình ra bảo đảm với ông : Đinh Đang chính thật
là đứa bé hư , cô đã gạt ông rồi .
Nhưng dù cho anh có nói bao lâu , bao nhiêu lần đi nữa ,
trái tim ông vẫn tin tấm lòng cô nhân hậu hơn người. Trong một phút không kềm
chế được , để bảo vệ cô trước anh , ông đã buộc kể ra cái bí mật mà cô dặn ông
phải giữ kín.
Nghe xong, chẳng khác gì ông , Triệu Vỹ cũng đã sững người
ra bất động. Bàng hoàng quá, anh không tin cô tốt dường kia cũng không thể phủ
nhận câu chuyện phi lý nhưng hợp tình này .
Và cuối cùng , cũng như ông , anh hoàn toàn bị tấm lòng kia
chinh phục . Ngồi vào bàn với ông , anh tìm ra một cách lưỡng toàn .
Đó là một hôm , đến chơi nhà Tuyết Ngân , anh vờ hỏi cô xem
có biết ai cần mua máy may không ? Anh có một chiếc đã cũ cần bán gấp. Chỉ có một
trăm ngàn thôi , lại sẵn sàng cho trả góp .
Không biết đó là mưu tính của Triệu Vỹ nên tuyết Ngân chẳng
hề nghi ngờ gì . Đi tìm bà Bảy và dì Ba, cô nhờ họ mượn giúp mình một trăm ngàn
để mua bàn máy. Chuyện chỉ có vậy thôi.
Đúng là kế tốt chẳng chê vào đâu được. Xụ mặt xuống , Đinh
Đang thầm phục Triệu Vỹ thông minh. Nhưng… không giúp được Tuyết Ngân , cô ấm ức
trong bụng lắm.
Và để giải tỏa nỗi ấm ức này , bác Tân lại có một kế lưỡng
toàn chi mỹ. Bảo cô trao số tiền một triệu ( bán chiếc nhẫn )cho mình , bác vờ
đại diện cho phường đem xuống tận nhà cho Tuyết Ngân vay không lấy lãi với mục
đích ” Xóa đói giảm nghèo “. Chưa hết , bác còn gợi ý cho chị mua một tủ kiếng
, đặt bảng hiệu đàng hoàng. Theo bác, tiệm có khang trang thì khách mới đông.
Do dự , đắn đo , cuối cùng rồi Tuyết Ngân cũng gật đầu. Thế là tiệm may ”
Thương Yêu ” được khai trương với nỗi vui mừng , háo hức pha lẫn chút tự hào của
khu phố. Xóm bình dân rồi cũng có được một tiệm may khang trang , khá ra trò.
Có thua gì các dãy nhà sang trọng.
- Tuyết Ngân ! Tôi đem khách xộp đến khai trương tiệm cô nè…
Giọng Triệu Vỹ chợt vang chát chúa ngoài hiên làm cắt ngang luồng suy nghĩ của
Đinh Đang. Ngẩng đầu lên , nhận ra anh , cái mũi cô tự nhiên chun lại. Thiệt
trong đời Đinh Đang chưa ghét ai bằng ghét Triệu Vỹ.
Cô càng ứa gan hơn khi nhận ra , hôm nay anh đi với ba cô
gái đẹp. Cô nào cũng ôm khư khư cái túi vải to. Nếu may chắc mỗi nàng cũng hơn
chục bộ.
- Dạ, mấy chị cứ tự nhiên coi catolo lựa kiểu đi – Ra dáng một
bà chủ , Tuyết Ngân đon đả mời chào.
- À ! Cứ để họ tự nhiên đi. Để tôi giới thiệu nghe , Thu Hồng
, Cẩm Tuyết , Như Như đều là bạn tôi.
- Xạo quá ! – Không chủ ý mà Đinh Đang buột thành lời , thu
hút sự chú ý về phía mình.
Sợ cô lại kiếm chuyện gây gỗ với Triệu Vỹ trong ngày khai
trương sẽ bị xui. dì Ba lật đật bụm miệng lôi cô vào góc nhà.
- Không được kiếm chuyện. Hôm nay là ngày khai trương của
Tuyết Ngân đó !
- Con biết rồi – Kéo dài giọng , Đinh Đang phụng phịu.
- Biết thì tốt , ở đây không có chuyện của mày , ra sau phụ
mọi người dọn bếp đi. – Như vẫn chưa tin , bà Bảy tìm cách đuổi khéo cô.
Không dám cãi lời bà Bảy , đành phải ra sau nhưng Đinh Đang ức
trong lòng lắm. Lẽ nào để Triệu Vỹ làm người hùng trong mắt mọi người , tự tung
tự tác , ngang nhiên nói dối? Bởi cô biết rất rõ ràng ba cô gái kia không đơn
thuần là bạn gái của hắn đâu.
Từng bán bánh bao và theo dõi anh nên Đinh Đang biết rất rõ
, cả ba cô đều là ghệ của anh , Đinh Đang bỗng thấy tức như thể Triệu Vỹ đang gạt
chính mình. Dù gì cũng cùng là phận gái với nhau , cô nỡ lòng nào nhìn người chết
mà không cứu.
Hẹn một lúc ba người yêu , không phải Triệu Vỹ không biết chết
, không biết tôn trọng họ. Làm như vậy , chẳng qua anh chơi một nước bài làm vừa
ý ba cây model này , chẳng mấy chốc , hết thảy khách sộp Sài Gòn sẽ nườm nượp đến
xếp hàng , tha hồ cho cô chặt đẹp.
Trong ba cô gái , có lẽ Như Như là người Triệu Vỹ thích nhiều
hơn. Bởi ngoài nét đẹp trời ban , cô còn một tí thông minh , lém lỉnh. Và Triệu
Vỹ đã nhủ lòng chọn cô là người yêu chính thức nếu như… nếu như trời đừng cho
anh gặp Tuyết Ngân .
Dù so dung mạo , so model cô chẳng làm sao bằng được ba người
đẹp của anh. Nhưng rất lạ… Triệu Vỹ chẳng hiểu vì sao đôi mắt mình cứ theo dõi
cô từ nãy giờ.
Có một cái gì rất lạ , rất nao lòng từ cử chỉ đoan trang
thùy mị của cô. Từ ánh mắt , nụ cười đến dáng uyển chuyển bước đi , không làm
dáng. Tất cả đều hài hòa , đồng bộ khiến cô có một sức hút lạ kỳ.
Anh Vỹ, mời anh vào bàn dùng với tụi em bữa cơm thanh đạm. –
Cúng kiếng đã xong, Tuyết Ngân bước lên dịu dàng mời Triệu Vỹ sau khi đã mời bà
Bảy, dì Ba và mọi người an tọa.
- Được rồi, không phải khách sáo đâu. – Ngước mắt lên, chưa
kịp tạo một ấn tượng nào cùng người đẹp, Triệu Vỹ đã thấy tay áo của mình bị
lay nhè nhẹ. Giọng Thu Hồng muốn khóc đến nơi:
- Anh Vỹ! Anh nói đi, có phải là anh yêu em trước không?
- Không phải! Em mới là người được anh yêu trước, bọn họ chỉ
là kẻ đến sau thôi. Phải không anh Vỹ? – Tay áo bên kia lại bị lay nhẹ. Cẩm Tuyết
kéo dài giọng của mình.
- Anh… – Không tìm được từ gỡ rối, Triệu Vỹ thấy vô cùng xấu
hổ, chỉ muốn chui ngay xuống đất. Trời ơi! Lời lẽ nào giải thích với Tuyết Ngân
đây? Chưa gì đã tạo cho nàng ấn tượng không tốt. Bồ bịch, lăng nhăng như vậy,
làm sao nàng chấp nhận anh cho được.
- Anh sao hả?
- Nói đi chứ! Trong ba đứa tụi em đây, ai mới là người yêu của
anh? – Như chẳng thông cảm cho nỗi khổ của anh, Thu Hồng và Cẩm Tuyết cứ kéo
tay nheo nhéo. Trong khi Như Như từ nãy đến giờ vẫn đứng yên trong góc, đôi mắt
mở to nhìn anh giận dữ.
- Thật tình thì… anh chưa yêu ai cả. Các em chỉ là em gái,
là bạn của anh thôi – Suy nghĩ mãi, Triệu Vỹ thấy chỉ có cách này là hay nhất,
là có thể cứu mình thôi. Vừa xoa dịu ba nàng, vừa lấy được lòng Tuyết Ngân.
- ********! Anh là tên sở khanh, đểu giả nhất mà tôi biết
đó. – Khẽ khàng vạch đám đông, đến trước mặt Triệu Vỹ, Như Như bình tĩnh nói
sau khi vung tay tát mạnh vào mặt anh – Thu Hồng, Cẩm Tuyết, bộ mặt ******** của
hắn đã lộ rõ rồi, hai bạn còn luyến tiếc gì mà chưa chịu đi chứ? – Quay sang
hai người bạn của mình, cô cất giọng chân tình.
- Phải rồi đó. Mình đi thôi Thu Hồng.
- Đi thì đi chứ. Đồ sở khanh, đểu giả!
- Hừ! – Ba cô gái bỏ đi nhanh, mặc kệ những tiếng xì xầm
vang lên sau lưng mình.
- Anh Vỹ, anh không sao chứ? – Nhẹ nhàng, Tuyết Ngân hỏi anh
đầy vẻ quan tâm.
- À, không sao, không sao. – Sượng sùng xoa bên má vẫn còn
in dấu năm ngón tay của Như Như, Triệu Vỹ cười giả lả mà nghe cay như xát ớt
trong lòng. Quái, làm sao mà ba nàng biết được? Lại nhè ngay lúc….
Ba mảnh giấy vuông vuông đồng một cỡ bỗng từ trên bàn bay xuống
đất theo cái phất tay của Tuyết Ngân. Thoáng nghi ngờ, Triệu Vỹ cúi xuống nhặt
lên xem. Thật không sai! Cả ba tờ đều cùng nét chữ, cùng một nội dung. Như nhát
búa giáng xuống đầu anh không nhân nhượng.
“Triệu Vỹ là tên sở khanh, từ lâu đã lợi dụng cả ba người.
Ký tên,
Người hào hiệp”.
Người hào hiệp nào nhỉ? Triệu Vỹ cau mày cố đoán. Trong đám
bạn của anh, chẳng có ai viết chữ xấu thế này. Nhưng không ngoại lệ việc chúng
nhờ người viết thế. Ai vậy nhỉ? Đồng hội đồng thuyền, lẽ nào chúng phá anh?
Không. Trực giác như báo cho Triệu Vỹ biết, bạn của mình
không làm thế. Cho dù có, làm sao chúng biết sáng nay anh hẹn cùng lúc ba nàng.
- Ui da! – Một cái gì đó giúi mạnh vào lưng nóng hổi. Quay mặt
qua, chưa kịp hiểu việc gì, Triệu Vỹ đã thấy màu cà ry nhuộm vàng chiếc áo mới
của mình. Cạnh bên là con nhỏ Đinh Đang, cô bé đang tròn xoe đôi mắt, nói lời
xin lỗi mà như cố nén nụ cười. – Xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô bé cố ý đó! Triệu Vỹ đọc rõ điều này trong mắt Đinh Đang.
Nhưng … mệt mỏi quá, anh chẳng hơi đâu gây với cô bé. Toàn bộ tâm trí, Triệu Vỹ
tập trung dành để đối phó kẻ mới phá mình. Dù hắn là ai? Ở nơi nào anh cũng quyết
tìm ra.
Chỉ cần nghe tiếng xe, không cần nhìn Đinh Đang cũng biết là
Triệu Vỹ. Cả tuần nay, chẳng biết mắc phong gì mà sáng nào hắn cũng đến, cũng
xách theo một túi đầy quà, khi bánh, khi nho hộp. Toàn đồ xịn.
Chẳng tốt lành gì! Đinh Đang thừa hiểu anh muốn gì mà. Chẳng
qua là lấy lòng cô thợ may xinh đẹp tên Tuyết Ngân thôi. Hừ! Đỉa mà đòi đeo
chân hạc. Thật chẳng biết tự lượng sức chút nào. Còn vênh vênh cái mặt.
Để phá bĩnh, Đinh Đang nhiều lần nói rõ ý định của Triệu Vỹ
cho Tuyết Ngân nghe. Nhưng chị cứ cười cứ lắc đầu bảo cô quá nhạy cảm thôi. Triệu
Vỹ chỉ đến chơi với tư cách một người bạn bình thường. Cả dì Ba, bà Bảy cũng
binh cho hắn nữa. Hỏi có tức không?
Song, nói gì thì nói, Đinh Đang cũng không để tên Triệu Vỹ gạt
gẫm Tuyết Ngân đâu. Bỏ mặc thau đồ đang giặt, cô hầm hầm mặt đi lên quyết làm
con kỳ đà cản mũi. Kệ, mặc cho Tuyết Ngân hay ai nói cô vô duyên, mất lịch sự
cũng được.
- Ồ, Đinh Đang, sáng nay em đẹp quá! – Đang thao thao bất
tuyệt với Tuyết Ngân, vừa nhìn thấy cô, Triệu Vỹ nịnh ngay.
- Hỏng dám đẹp đâu! – Nghe ứa gan, Đinh Đang trề dài môi,
nhão giọng – Làm sao bằng….
Bỏ ngang câu nói, đôi mắt cô chợt dừng lại bó hồng tươi trên
bàn máy Tuyết Ngân Ghê gớm thật! Cơn giận bất chợt bùng lên, cô nghiến răng
nghe trèo trẹo. Tên cáo già này, dám dùng chiêu “nhờ hoa ngỏ ý thay lòng” cùng
người. Ai hổng biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu chứ?
Hừ! không nói, không rằng, Đinh Đang bước lại cầm bó hoa, thẳng
tay ném mạnh ra đường, cùng lúc một chiếc xe tải lớn chạy ngang qua. Trong chớp
mắt, bó hoa đẹp chỉ còn là một đống bầy nhầy.
- Đinh Đang, em lại gì vậy? Sao lại quẳng bó hoa đi? – Giận
Tuyết Ngân gắt.
- Vì em thích! – Phủi phủi tay, Đinh Đang hài lòng nhìn bó
hoa bị luồng xe dập vùi. Nghĩ đến cảm giác của Triệu Vỹ, cô hả dạ làm sao.
- Vì em thích? Em có biết hoa của ai không mà giám quẳng ra
đường chứ? – Giận dỗi, Tuyết Ngân quay người đi không nhìn cô.
- Sao không biết! – Đi vòng ra trước mặt Tuyết Ngân, cô cất
giọng ôn tồn – Hoa đó là của gã sở khanh tặng cho chị chứ gì? Đáng bao nhiêu, nếu
chị thích ngày mai em sẽ mua cho chị bó bự hơn.