- Làm sao mà biết được , lòng người vốn khó lường mà .
- Được rồi , bé có thể yên tâm , anh sẽ bảo viên cảnh sát
ghi biên nhận – Cố nén giận ,Triệu Vỹ từ tốn nói .
- Không cần thế , chỉ cần anh chở tôi theo đến đồn cảnh sát
, tận mắt thấy , tôi sẽ tin anh lập tức .
- Dư hơi – Không muốn chở cô theo , Triệu Vỹ lắc đầu.
Đinh Đang cười nhẹ :
- Tôi biết chắc anh từ chối mà. Bởi lẽ tờ bên nhận đó anh sẽ
bỏ tiền ra mua của viên cảnh sát .
- Vì hai chỉ vàng ư ? Thật buồn cười. Thử đem mười cây vàng
ra đây bày ra trước mắt , coi Triệu Vỹ có thèm không? – Muốn hết to câu ấy vào
mặt Đinh Đang lắm , nhưng sợ Tuyết Ngân bảo mình phách lối , khoe của , Triệu Vỹ
đành im lặng. Nhịn bé đi , dù sao bị mất của cũng đau lòng lắm – Được thôi , nếu
bé muốn , xin mời lên xe. Nhưng nói trước , chỉ chở đến đồn cảnh sát , không chở
về đâu .
- Tôi biết kêu xích lô mà – Như đắc ý ,Đinh Đang bước đến
leo lên chiếc moto của Triệu Vỹ ngồi gọn lỏn trong tiếng thở dài bất lực của
Tuyết Ngân . Thiệt không biết hai người họ còn gây đến bao giờ .
- Ngồi chắc chưa? – Đề máy quyết làm cho Đinh Đang một phen
xanh máu mặt .
- Rồi – Hý hửng , Đinh Đang chẳng có chút hốt hoảng nào dù
Triệu Vỹ đã bất thần cho xe vọt manh. Gương mặt kênh kênh tự đắc , cô nghĩ đến
chuyện mình sẽ làm , sẽ nói khi đến đồn cảnh sát .
- Ồ ! Triệu Vỹ , là anh hả ? – Vừa mới xử Triệu Vỹ hôm kia ,
ông trưởng công an vẫn còn quen mặt. Ông vồn vã chào ngay khi Triệu Vỹ mới đến
bàn : – Có chuyện gì ?
- Tôi nhặt được hai chỉ vàng , đem đến nhờ các anh trả lại
người bị đánh rơi giùm – Nhẹ đặt chiếc nhẫn xuống bàn, Triệu Vỹ ngạc nhiên nhìn
Đinh Đang cười tươi rói . Quái , cô bé lại có mưu đồ gì nữa chứ ?
- À , được rồi , anh ngồi đi , tôi sẽ trao cho anh biên nhận.
Còn cô bé này – Bây giờ ông trưởng đồn mới để ý đến sự có mặt của Đinh Đang – bạn
gái của anh à ?
- Ồ ! Không dám đâu – Như dẫm phải lửa , Triệu Vỹ giãy nảy
lên .
- Vậy… là em gái hả ? – Viên trưởng công an vừa viết vừa cười
.
- Dạ không phải – Bước lên một bước , với thái độ và gương mặt
của đứa bé ngoan , Đinh Đang lễ phép – Dạ thưa bác , cháu chỉ là nạn nhân thôi.
Cháu đến đây xin bác nhận lại hai chỉ vàng .
- Hả ? – Cây viết rời khỏi tay , ông trưởng công an tròn xoe
đôi mắt – Tôi có nghe lầm không nhỉ ?
- Dạ bác không nghe lầm – Rất thật thà ngây thơ , Đinh Đang
lập lại lần nữa – Quả thật , chiếc nhẫn đó của cháu. Cháu đánh rơi , anh ấy nhặt
được nhưng không chịu trả .
- Cô bé nói láo đó , xin anh đừng tin lời – Sau một phút bất
ngờ , Triệu vỹ chen vào – Cô bé cũng như tôi , tình cờ nhặt được chiếc nhẫn
thôi .
- Dạ cháu không nói dối , chiếc nhẫn đó là của cháu . Cháu vừa
mới mua hôm qua. Không tin bác có thể coi hóa đơn – Vừa nói , cô vừa móc túi lấy
ra một tờ hóa đơn nhàu nát và một hộp đựng nữ trang màu đỏ.
- Tiệm vàng Kim Phượng – Cúi nhìn tờ hóa đơn rồi nhìn vào
chiếc nhẫn , viên trưởng công an gật đầu – Cùng một hiệu , Triệu Vỹ , anh nhặt
được chiếc nhẫn ở đâu ?
- Ở trước cửa nhà cháu ạ – Đá mắt chọc quê Triệu Vỹ , Dinh
Đang nhẹ giọng – Cháu đã hết lời xin lại nhưng anh ta nhất định không cho .
- Không phải không cho , nhưng làm sao tôi tin được đó là của
bé chứ ? – Chống chế , Triệu Vỹ cãi một cách vụng về – Tiệm vàng Kim Phượng bán
bao nhiêu là vàng , hỏng lẽ nhẫn nào có đóng dấu cũng của bé sao ?
- Nhưng… Bác à ! – Bí lời , Đinh Đang quay sang cầu cứu ông
trưởng công an – Bác xử đi , chiếc nhẫn này thật sự của cháu mà .
- Vậy… – Nhìn thẳng vào mắt cô , viên trưởng công an đằng hắng
hỏi – Cháu đánh rơi nhẫn lúc nào ?
- Cháu không đánh rơi , cháu đem ra để ở đó mà – Nói xong
câu này , Đinh Đang nhịp nhịp chân , thích thú nhìn mặt ông trưởng công an đang
hoang mang.
- Đó , anh thấy cô bé nói láo một cách trắng trợn không ? Ai
đời vàng đem ra để ngoài sân chứ ? – Ngỡ Đinh Đang hớ một câu ,Triệu Vỹ trừa cơ
xông lên .
- Cháu không nói láo , cháu đem vàng ra để ở đó thật mà – Chẳng
chút bối rối , Đinh Đang như nắm chắc phần thắng trong tay .
- Thật khó tin – Viên trưởng công an nhíu mày – Ai lại đem
vàng ra bỏ ngoài sân chứ ?
- Tại cháu có lý do mà – Tròn vo hai mắt , Đinh Đang vô tư
nói .
- Lý do , lý do gì? – Chẳng những viên trưởng công an muốn
biết mà Triệu Vỹ cũng nóng lòng muốn nghe.
- Một lý do bí mật mà cháu chỉ có thể nói với một mình bác –
Bẻ mấy ngón tay ,Đinh Đang khoái chí nhìn mặt Triệu Vỹ tái dần. Hẳn anh cũng biết
mình sắp thua đên nơi rồi .
- Không được – Triệu Vỹ la to .
Đinh Đang hỉnh mặt lên :
- Sao không được ?
- Anh Tân à , cô bé này ma mãnh lắm , cô bé sẽ gạt anh – Chẳng
thèm trả lời cô , Trệu Vỹ quay nói với ông trưởng công an .
- À… – Chun mũi lại , Đinh Đang châm dầu vào lửa – Anh dám bảo
mình thông minh hơn bác Tân hả ? Trời ơi , người ta là cảnh sát trưởng mà .
- Thôi được rồi , tôi tự biết giải quyết mà , hai người đừng
cãi nữa – Bị chê kém thông minh , viên trưởng công an nghe tự ái , ông hất mặt
bảo Triệu Vỹ – Anh có thế ra ngoài.
- Nhưng mà tôi…- Không an tâm lắm , Triệu Vỹ toan thông báo
thêm cho ông biết mánh lới của Đinh Đang. Nhưng ông đã trừng đôi mắt :
- Bây giờ anh giải quyết hay tôi giải quyết đây ?
- Dạ… – Đành phải đi ra , Triệu Vỹ hậm hực lắm. Nghiến răng
, anh thầm đe dọa ngó Đinh Đang. Tất cả nợ cô vay ,anh sẽ trả một lần.
Đưa tay vẫy chào chọc tức Triệu Vỹ xong , Đinh Đang quay đầu
lại nhìn ông trưởng công an. Vẻ chanh chua , đanh đá lập tức biến mất trong con
người cô. Với một giọng chân tình cởi mở , cô kể ông nghe hoàn cảnh tội nghiệp
của Tuyết Ngân và kế sách của mình. Cô còn nhờ ông làm cố vấn , gợi ý cho mình
nữa .
Thật không ngờ , nghe Đinh Dang kể xong , đôi mắt ông hoe
hoe đỏ. Quý hóa thay những tấm lòng nhân hậu. Suy nghĩ trẻ con nông cạn , nhưng
trái tim lại rộng mở vô cùng. Trong mợt phút , ông chỉ muốn thay mặt Tuyết Ngân
cảm ơn con bé . Nhưng… là đàn ông , ông chỉ có thể đặt tay lên vai cô , lập đi
lập lại mỗi một từ :
- Tốt , tốt lắm…
Kế sách ư ? Bất ngờ và cấp bách như vậy , tạm thời ông chưa
nghĩ ra , nên hẹn một ngày gần nhất sẽ đến nhà cô. Còn bây giờ , chẳng một phút
nghi ngờ , ông trả chiếc nhẫn cho Đinh Đang.
- Dạ thưa bác con về – Hớn hở vì thắng Triệu Vỹ một đòn to.
Đinh Đang tung tăng như chim sáo bay ra cửa , hình dung đến vẻ mặt cau có đất bực
dọc của anh khi nhìn thấy ánh vàng lấp lánh trên tay cô.
Nhưng… đường đông phố rộng , mỏi mắt tìm vẫn không thấy bóng
Triệu Vỹ đâu. Biết anh vì tư thù mà bỏ mặc mình. Đinh Đang trề môi thầm mắng :
Đúng là bụng dạ tiểu nhân. Không thèm chấp .
Rồi đưa tay vẫy một chiếc xích lô vừa trờ tới , nói địa chỉ
, cô leo lên đi luôn , không buồn trả giá. Chiếc xích lô vừa khuất dạng , Triệu
Vỹ bước ngay ra từ con hẻmn hỏ. Nheo mắt vô hình với Đinh Đang , anh bước lẹ
vào công an phường. Tân có trả nhẫn cho cô không ? Tại sao Đinh Đang lại đem
vàng ra bỏ trước nhà ? Bí mật gì ? Lòng anh bỗng nôn nao , náo nức. Thật muốn
biết vô cùng .
Tiếng ồn ào chợt dậy lên trước cửa đã làm Đinh Đang giật
mình thức giấc . Đưa mắt nhìn lên , thấy đồng hồ mới chỉ sáu giờ , cô cáu kỉnh
mắng thầm. Ai mà vô duyên vây ? Không biết hồi mình hồi đêm bán ế , phải thức tận
mười một giờ sao ?
Quyết tâm bảo vệ sức khỏe cho mình , Đinh Đang tung chăn qua
đầu ngủ tiếp nhưng không được. Tiếng ồn ào cứ dậy lên thật gần. Dường như là
ngay trong nhà cô .
Bình tâm lại , lắng nghe ,Đinh Đang bắt đầu nhận ra giọng
Tuyết Ngân. Như có chuyện gì vui , chị cười nghe giòn giã. Lại có cả giọng dì
Ba và bà Bảy. Quái ? Nhóm chợ sao mà ai cũng nói cười nghe sang sảng .
Không thể bực mình với những con người ấy , Đinh Đang đành
phải bậm môi , dùng tay làm nút bịt kín tai mình lại , cầu mong giấc ngủ sẽ mau
chóng đến .
Bỗng , cô bật nhanh dậy như chiếc lò xo. Có ù tai không nhỉ
? Sao văng vẳng giữa tiếng ồn ào , có cả tiếng cười giòn của tên Triệu Vỹ .
Đúng hắn thật sự rồi. Bật tung khỏi giường , chân chưa tìm
ra dép , Đinh Đang đã vọt tới cửa buồng. Mắt toé lửa hung hăng , cô trút tất cả
hờn căm lên đâu Triệu Vỹ :
- Dư hơi lắm sao mà mới sáng ra đã đến chực nhà người ta vậy
?
- Có lẽ thế – Chễm chệ trên chiếc ghế , Triệu Vỹ cười tươi
trong ánh mắt gần như hốt hoảng của dì Ba và bà Bảy , Tuyết Ngân cũng vậy , chị
chạy đến bên , nắm tay Đinh Đang nói với vẻ chẳng bằng lòng :
- Kìa Đinh Đang , em đừng nói vậy .
- Sao không nói chứ ? Vẫn còn bực vì giấc ngủ dở dang , Đinh
Đang dàu dàu nét mặt – Bộ
là ngon lắm sao ? Bộ có tiền rồi muốn làm gì thì làm hả ?
Triệu Vỹ , anh ra khỏi nhà tôi lập tức .
- Được thôi – Nhẹ nhún vai , Triệu Vỹ đứng lên. Dường như
hôm nay anh thề là sẽ không thèm gây với cô .
- Ậy, khoan đã cháu , chấp nhất con nít làm gì – Dì Ba với một
thái độ săn đón , ấn anh ngồi xuống ghế .
- Dạ , con đời nào chấp nhất con nít chứ. Mỉm cười , Triệu Vỹ
ngồi xuống ghế. Bà Bảy quay sang Đinh Đang :
ĐinhĐang , qua xin lỗi cậu Vỹ một tiếng đi con .
- Xin lỗi ? Chắc trời xập quá – Không phục , Đinh Đang hét lớn
– Làm mất giấc ngủ của con , hắn mới phải là người xin lỗi .
- Vậy… anh xin lỗi vì đã vô tình làm mất giấc ngủ của bé .
Thưa bà con , chuyện xong rồi , tôi xin phép ra về .
- Thật là áy náy – Tuyết Ngân bước ra tiễn anh – Triệu Vỹ ,
tôi thật không biết lấy gì để cám ơn anh .
- Không cần phải cám ơn , dù sao máy may đó cũng cũ rồi ,
bán được nó cho cô là phước cho tôi lắm rồi .
Máy may ? Bây giờ Đinh Đang mới nhìn thấy cái bàn máy may nằm
lù lù sát góc nhà. Thì ra… hèn gì… Chợt hiểu ra , Đinh Đang hét lớn :
- Triệu Vỹ , anh chở bàn máy đến à ?
- Đúng đó con. Cậu Vỹ đây thật tốt bụng – Thay Triệu Vỹ , bà
Bảy trả lời – Chẳng những bán rẻ , cho trả góp mà còn chở tới nhà nữa .
- Ngon lành gì , máy cũ xì – Trề môi rồi mới nhớ , Đinh Đang
hỏi nhanh – Làm saoanh biết chị Ngân cần máy may mà chở tới chứ ?
- Bé quên rồi sao ? Chính bé đã kể với anh nghe ở đồn cảnh
sát đó – Nheo nheo mắt , Triệu Vỹ như trêu ngươi , như thông báo. Bí mật của cô
đã không còn là bí mật với anh rồi.
Thì ra… ông trưởng công an đã bán đứng mình , Đinh Đang nghe
giận sôi gan. Chẳng nói chẳng rằng, cô đùng đùng quay lưng bỏ vào buồng. Không
phải để ngủ mà để thay bộ đồ . Cô quyết gặp ông hỏi cho ra lẽ. Để Triệu Vỹ phỗng
tay trên của cô rồi , ông tính sao ?
Thế là từ nay , giữa xóm nghèo lụp xụp có thêm một tiệm may
. Một tiệm may có bảng hiệu đàng hoàng và tương đối khang trang .