Cô Bé Nói Dối

Chương 12: Chương 12




- Kiệt Phong, tài liệu mà anh cần đây.

- Cảm ơn… – Bàn tay đưa ra bỗng rụt về, hướng tia nhìn đi thật lẹ, Kiệt Phong nói nhỏ và nhanh – Bé à, áo của bé sút một nút rồi kìa.

- Ôi! – Vờ thẹn thùng cài nhanh chiếc nút, Đinh Đang nghe lòng vui như mở hội. Vậy là so tư cách, anh lại hơn Triệu Vỹ rồi.

- Bác không có nhà, tôi xin phép về – Như thấy chỉ có mình và Đinh Đang ở bên nhau trong căn nhà vắng là bất tiện, Kiệt Phong với tay sang tập tài liệu, dợm đứng lên.

- Ồ, khoan đã, em còn một số vấn đề muốn hỏi anh – Nhưng… nhanh hơn anh, Đinh Đang đã ôm gọn xấp tài liệu vào lòng – Ngồi xuống đi anh.

Vì lịch sự, Kiệt Phong đành phải ngồi xuống ghế. Lòng nóng như hơ, anh rót đại cho mình ly nước trên bàn.

Bé muốn hỏi gì?

- Anh cao khoảng một mét bảy không?

- Một mét bảy mươi hai. – Ngạc nhiên nhưng Kiệt Phong cũng trả lời.

- Anh hai mươi bốn tuổi ư? – Chớp mắt giấu vẻ hài lòng, Đinh Đang hỏi tiếp.

- Tôi hai mươi sáu. – Bắt đầu cảm thấy hoang mang, anh không biết cô bé hỏi như vậy để làm gì.

- Thế, anh có người yêu chưa vậy?

Xoảng!

Không phải một mà hai cái ly bể cùng một lúc. Một của Kiệt Phong, còn một của… ông Hưng. Xấu hổ tột cùng, ông chỉ muốn vạch đất biến đi ngay. Đinh Đang hỡi, con có biết con là con gái hay không? Ai đời lại tỏ tình với con trai một cách thẳng thừng và xỗ sàng như vậy? Kiệt Phong sẽ nghĩ gì về con chứ?

Chẳng nghĩ gì, Kiệt Phong chỉ thấy ngỡ ngàng thôi. Thật không sao tin nổi, một cô bé tưởng chừng ngây thơ như vậy lại có thể….

- Hả? Sao anh không trả lời đi, anh có bạn gái rồi chưa vậy? – Vẫn tỉnh queo, đôi mắt cô tròn vo, chờ đợi.

- Tôi… hiện tại tôi chưa nghĩ đến vấn đề này. – Để tỏ rõ lập trường, để cô đừng hoài công nuôi ảo tưởng, Kiệt Phong thẳng thắn – Thôi, trưa quá rồi, cô trao xấp tài liệu, tôi còn về, kẻo trễ….

- Khoan đã, tôi còn một chuyện muốn hỏi anh. – Khư khư ôm xấp tài liệu trong lòng, ánh mắt Đinh Đang như ngầm đe dọa. Nếu không chìu ý cô, đừng hòng cô đưa ra.

- Bé hỏi đi. – Vì xấp tài liệu, một lần nữa Kiệt Phong ngồi xuống ghế.

- Anh là giám đốc công ty nào vậy?

Thì ra cô bé quan tâm đến vấn đề này. Chợt mỉm cười Kiệt Phongp như hiểu ra sự việc:

- Tôi không phải giám đốc, tôi chỉ là một sinh viên. – Buông từng tiếng, dõi theo gương mặt Đinh Đang, anh chờ một tia thất vọng.

Nhưng không, trái với dự đoán của anh, gương mặt đó lại nở bừng ra như mừng rỡ:

- Ồ hay quá! Anh đang theo học ngành nào vậy? Năm thứ mấy rồi?

- Năm cuối, ngành Kinh tế, khoa Kế hoạch.

- Hôm nay anh không phải đến trường sao? – Như rất quan tâm, Đinh Đang chờ đợi câu trả lời.

- Đang thời gian chuẩn bị luận án tốt nghiệp, tôi không phải đến trường. – Đôi mắt hướng về xấp tài liệu bài thi tốt nghiệp đang nằm trong tay Đinh Đang, Kiệt Phong bắt đầu thấy khó hiểu. Cô bé muốn gì? Dường như không phải muốn tấn công, chinh phục như anh đã tưởng.

- Thế luận án của anh quan tâm đến vấn đề gì?

- Có nói bé cũng chẳng hiểu đâu, rắc rối, dài dòng lắm. – Kiệt Phong lại dợm đứng lên, sốt ruột – Với lại anh chẳng còn thời gian nữa. Đã đến giờ hẹn của anh rồi.

- Vậy anh cứ về đi. – Đinh Đang không giữ khách – Hôm nào rảnh đến đây, em sẽ giao xấp tài liệu cho anh.

- Anh gấp lắm, bé giao liền cho anh đi – Kiệt Phong chìa tay ra trước khẩn khoản.

- Em muốn lắm nhưng… – Đôi tròng mắt đảo nhanh, Đinh Đang như khó xử – Em còn phải nghiên cứu lại. Bao giờ đoán được nội dung luận án của anh, em sẽ đưa cho anh liền, thật đó mà….

Đoán nội dung từ những con số vô tư vi? Kiệt Phong mở to mắt nhìn Đinh Đang lạ lắm. Rồi chợt hiểu cô chỉ bắt bí làm khó mình để được nghe bài luận án, anh khẽ thở ra ngồi trở xuống, chán nản kể cô nghe luận án của mình. Một luận án phát triển Ngân Hàng thương mại vào năm hai ngàn đầy triển vọng.

Chẳng biết cô hiểu gì không mà mắt cứ tròn xoe, miệng há to, nghe như nuốt từng lời, không bỏ xót.

Mặc nồi bánh bao lạnh tanh, khô khốc, không thèm hấp, mặc khách đến rồi bỏ đi không buồn mời. Hơn bốn tiếng rồi, đôi mắt Đinh Đang cứ hướng ra phía cây cột điện có cái bóng đèn hư, chăm chăm bất động.

Có cái gì lạ chăng? Một vài vị khách hiếu kỳ nhìn theo cô rồi bực bội bỏ đi. Chắc con bé ấy dư hơi, dỗi việc, tâm lý bất thường. Nhìn mãi vào vùng chớp tắt liên tục của bóng đèn như vậy không nhức đầu sao?

Song, nếu như họ chịu để tâm, quan sát kỹ thêm chút nữa, họ sẽ nhận ra. Dưới vùng chớp tắt của bóng đèn, hôm nay xuất hiện thêm một chàng trai lạ. Tâm lý cũng bất thường hoặc không thì cũng là một siêu nhân. Nếu không thì sao anh lại có thể đọc sách dưới ánh đèn luôn nhấp nháy như vậy chứ?

Duy có một điều, ngoài chúng ta ra không ai biết rằng hiện tại anh ta và Đinh Đang cũng mang chung tâm trạng. Một tâm trạng nôn nóng, đợi chờ. Bởi lẽ, theo dự định, sự việc phải xảy ra cách đây một tiếng rồi.

Đảo chánh chăng? Ồ không nghiêm trọng thế đâu. Họ chỉ chờ cô bạn Tuyết Ngân về quê lên để kết bạn thôi.

Chàng trai, không ai xa lạ mà chính là Kiệt Phong, chàng sinh viên năm cuối trường kinh tế ngành Quản Trị Kinh Doanh khoa kế hoạch. Chàng đến đây theo sự sắp đặt của chuyên gia kiêm cố vấn Đinh Đang. Mong thu nhập được nhiều số liệu thực tế, hoàn thành bản luận án tốt nghiệp của mình.

Kiệt Phong thật không ngờ, cái luận án mà mình đã hoài công ấp ủ suốt năm dài, trong một phút nói chuyện với Đinh Đang lại bị hủy đi dễ dàng như vậy. Đề tài cô bé đưa ra quá lớn lao, hấp dẫn. Không chỉ chinh phục được anh mà cả thầy chủ nhiệm, phó tiến sĩ tâm lý nổi danh cũng phải tròn xoe mắt, gật đầu liên tục khi nghe trình bày lại.

- Thật là có ý nghĩa. – Hớn hở vỗ vai anh, ông hứa sẽ nhiệt tình ủng hộ. Ưu tiên cung cấp các giáo trình cũng như các số liệu mà anh cần đến.

Vì một công trình không chỉ mang lợi ích cho mình mà cho cả cộng đồng xã hội. Kiệt Phong chấp nhận phiêu lưu, dẫn thân vào đời tìm hiểu thực tế. Thử một chiếc xích lô, theo kế sách của Đinh Đang. Từ hôm nay, anh chính thức là thành viên của khu lao động nghèo nàn.

Thường khi, về quê lên trễ lắm cũng là bảy giờ thôi. Nhưng sao hôm nay, quá chín giờ rồi mà chẳng thấy bóng Tuyết Ngân đâu. Nôn nóng quá, Đinh Đang đứng hẳn lên khỏi ghế để tầm nhìn được xa hơn.

- Tới rồi, tới rồi kìa. – Cuối cùng, Tuyết Ngân cũng chịu hiện ra, xa xa cuối con đường. Mừng quýnh, Đinh Đang vẫy tay gọi Kiệt Phong rối rít.

Gật đầu như báo với cô mình đã nhận được tín hiệu rồi. Gấp quyển sách lại, trong một tư thế sẵn sàng, anh chờ người đẹp lâm nguy để ra tay giải cứu.

Theo chương trình, cũng của Đinh Đang, cô đã bỏ ra hơn hai trăm ngàn để mướn một ông xe thồ vờ xông ra chận đường, hành hung người đẹp, để anh được dịp trổ tài sẵn cớ làm quen.

Không được đâu, thoạt đầu Kiệt Phong từ chối. Nhưng suy nghĩ lại, thấy chẳng còn cách nào hơn, anh đành phải nhận lời. Nhận lời mà không ưng bụng lắm. Phải dùng thủ đoạn, thật anh thấy khó chịu làm sao.

Đúng như dự định, Tuyết Ngân vừa đi ngang con hẻm thì “vụt” một bóng đen lao nhanh ra, giật mạnh cái túi trên tay cô rồi chạy thẳng về hướng Kiệt Phong.

- Đứng lại. – Hét vang như sấm, Kiệt Phong nhảy ra trước mặt chận đường. Thấy Tuyết Ngân còn ở cách xa mình, anh bảo nhỏ cùng tên cướp – Đưa giỏ đây rồi chạy lẹ đi. Nhưng… thay vì trao cho anh cái túi như đã định, tên cướp lại trao cho anh cú đấm như trời giáng vào giữa ngực.

–Ái ui!…

Không dự phòng đến tình huống này, Kiệt Phong té nhào về phía trước, mắt tròn xoe nhìn tên cướp. Thấy hắn không giao trả túi, tiếp tục lao đi, anh chồm theo ôm chân hắn, lòng thầm nghĩ: chắc Đinh Đang dặn hắn thế, cho có vẻ tự nhiên. Nhưng…

- Anh à, nhè nhẹ thôi, tôi không biết võ đâu. – Sợ tên cướp lại đánh mình như lúc nãy, Kiệt Phong nói nhỏ vào tai hắn và… lãnh thêm một chỏ vào giữa ngực đau điếng người.

- Ôi!

Thấy trận chiến diễn ra lâu hơn dự định, Đinh Đang lấy làm lạ chạy đến xem. Đôi mắt chợt mở tròn xoe kinh hãi. Đưa tay ôm ngực, cô như muốn xỉu. Trời hỡi, ăn cướp thật, không phải người cô mướn.

- Cẩn thận đó anh Phong!

Cấp bách quá, cô chỉ kịp kêu lên như vậy. Tuyết Ngân cũng vừa chạy đến.

Nghe tiếng kêu báo động của Đinh Đang, Kiệt Phong biết mình gặp nguy rồi. Tên cướp trước mặt anh đây chẳng phải tay mơ, và khi muốn, anh có thể tự cứu mình bằng cách buông tay cho hắn chạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.