Nhưng … chiếc túi của Tuyết Ngân. Không, bằng mọi giá, anh
phải giành trở lại. Như được tặng thêm sinh lực, Kiệt Phong bỗng bật nhanh người
dậy. Một cú đấm thật chuẩn, thật mạnh, thật chính xác giáng vào gương mặt tên
cướp. Chới với bất ngờ, chiếc túi rơi khỏi tay bay vèo ra phía trước.
- Ồ, hay quá! Không hẹn mà cả Đinh Đang và Tuyết Ngân đồng
đưa tay ra chụp chiếc túi. Nhưng… thật bất ngờ, trong bóng tối bỗng lòi ra thêm
hai tên cướp. Thì ra bọn cướp không làm ăn riêng lẻ, nãy giờ chưa ra mặt vì
chúng thấy đồng bọn mình đang thắng thế thôi.
Một tên tóm chiếc túi, bay đến cùng tên kia tấn công Kiệt
Phong.
- Anh… anh .. gì đó ơi.. thôi bỏ đi… Lo cho tính mạng người
thanh niên tốt bụng, Tuyết Ngân run run gọi.
Còn Đinh Đang… đảo nhanh tròng mắt nhìn con đường vắng. Cô bỗng
co chân chạy thật nhanh. Đến trước nhà Triệu Vỹ, cô nhấn chuông tới tấp.
- Lại là bé? Muốn gì đây? – Vừa ló đầu ra ô cửa, nhìn thấy
cô, Triệu Vỹ lập tức cau mày. Cánh cửa như muốn sập lại ngay.
- Cứu mạng, cứu mạng mau, chị Tuyết Ngân bị cướp. – Không kịp
thở Đinh Đang hào hển nói.
- Lại bẫy anh mày à? Không dễ đâu – Cười khẩy chẳng tin, Triệu
Vỹ sập mạnh cánh cửa.
- Không bẫy đâu, thật mà Tuyết Ngân gặp nạn, anh cứu chị ấy
mau. – Rối rắm quá, phần chẳng có cách nào làm cho Triệu Vỹ tin, phần lo cho
tính mạng Kiệt Phong, Đinh Đang òa khóc – Chuyện hôm đó tôi xin lỗi anh mà.
Tiếng khóc của Đinh Đang làm Triệu Vỹ nao lòng, nới rộng cửa,
nhìn điệu bộ hoảng hồn của cô, biết cô không nói dối. Anh lập tức lao đi, không
kịp khoác thêm chiếc áo vào người, chỉ độc một chiếc quần đùi, anh lao vào trận
chiến.
Chỉ với một cước song phi, Triệu Vỹ đá văng hai tên cướp. Biết
gặp phải cao thủ, cả bọn khẽ bấm nhau rút lẹ. Dây dưa chẳng lợi gì, không khéo
bị tóm vào đồn là toi mạng.
- Tuyết Ngân, túi của cô đây. – Nhặt chiếc túi bước lại trao
cho Tuyết Ngân với một vẻ lạnh lùng, Triệu Vỹ bỏ đi nhanh.
- Triệu Vỹ…. – Bỏ mặc Tuyết Ngân lo lắng cho Kiệt Phong,
Đinh Đang đuổi theo anh. Cô lên tiếng gọi rồi ngây người ra. Không biết nói gì
khi anh đứng lại. Một tuần rồi, từ lúc bị cô làm quê trước mặt Tuyết Ngân, anh
không đến nhà chơi cũng không nhìn mặt cô.
- Có chuyện gì? – Lạnh lùng lên tiếng, Triệu Vỹ châm cho
mình điếu thuốc rồi nghênh mặt chờ.
- Anh… anh ăn bánh bao không? – Tự nhiên thấy bối rối, Đinh
Đang bước đến thùng bánh bao, lấy hai cái chìa ra trước mặt anh.
- Tôi không ăn. – Triệu Vỹ lại nóng lòng dợm bước. Như quýnh
lên, Đinh Đang nói lẹ:
- Anh ăn đi, tôi mời đó, không tính tiền đâu. Tôi chỉ muốn
cám ơn ah.
- Không cần đâu! – Khoát tay, Triệu Vỹ bước lẹ vào nhà, cánh
cửa sắt sập ngay trước mặt cô một cách vô tình.
Buồn tủi quá, tự nhiên Đinh Đang nghe nước mắt chảy tràn mi
mình nóng hổi. Cô đứng khóc một mình trước cửa nhà Triệu Vỹ mà chẳng hiểu
nguyên do. Sao lạ vậy? Cô thấy mình đang như bay trong một cảm giác bồng bềnh
không trọng lượng.
Mải khóc, Đinh Đang không hay sau cánh cửa, Triệu Vỹ vẫn còn
đang đứng. Để làm gì? Anh không biết. Anh chỉ biết rằng, hiện tại có một cái gì
buồn lắm, cô đơn lắm đang theo tiếng khóc của Đinh Đang len nhẹ vào trái tim
mình. Có phải vì đã một tuần anh không gặp, không gây với cô bé nên cảm giác
này mới chợt đến với anh? Rít một hơi thuốc, anh tự hỏi lòng.
- Đinh Đang, em đến giúp chị ngay đi, anh ta ngất xỉu rồi. –
Giọng Tuyết Ngân chợt vang phá tan không gian tĩnh lặng. Như choàng tỉnh, Đinh
Đang lau nhanh dòng nước mắt rồi hối hả theo bước Tuyết Ngân. Nhìn Kiệt Phong mặt
đầy máu, nằm mê man trên đất, cô bỗng thấy hối hận vô cùng. Tự trách mình vô
tình quá, cô ngạc nhiên tự hỏi. Sao lúc nãy cô lại quên mất anh để chạy theo Triệu
Vỹ?
Không đoán được, cũng như không biết được lý do gì khiến cô
chợt nhớ đến anh giữa phút lâm nguy cô không hay, vô tình mình đã biến Triệu Vỹ
thành anh hùng trong mắt Tuyết Ngân rồi.
- Tính sao hả Đinh Đang ? – Như rối lên, Tuyết Ngân nhìn cô.
- Còn tính sao, đưa đến bệnh viện mau! – Rất tỉnh táo, cô trả
lời không cần suy nghĩ.
- Nhưng…. – Tuyết Ngân lại đưa mắt nhìn quanh – Đường vắng
tanh có xe đâu mà kêu chứ?
- Có xe đây rồi! – Chợt nhìn thấy chiếc xích lô của Kiệt
Phong, Đinh Đang kêu lên mừng rỡ. Rồi hì hục, cô cùng Tuyết Ngân đỡ anh lên.
Nhưng… nặng quá… trầy trật mãi, cô không khuân Kiệt Phong lên nổi.
- Hai người lo giữ xe đi, tôi bế anh ta cho… – Chợt, từ bóng
tối giọng một người đàn ông vang khàn khàn, trầm ấm.
- Ôi, Triệu Vỹ!
Nhận ra anh, Đinh Đang mừng như bắt được vàng. Không kìm chế
nổi, cô nhảy lên như đứa trẻ rồi ngây người ra ngưỡng mộ, nhìn Triệu Vỹ bế Kiệt
Phong, gọn và nhẹ như bế một con mèo vậy.
- Đến bệnh viện hả anh Vỹ? – Ríu rít hỏi, cô như quên anh
đang rất giận mình.
- Không, đến nhà tôi. – Vẫn bằng giọng lạnh lùng , Triệu Vỹ
phụ cô và Tuyết Ngân đẩy chiếc xích lô nhẹ băng băng.
- Nhưng… anh ta bị thương nặng lắm. – Tuyết Ngân băn khoăn
nhìn Kiệt Phong thiêm thiếp.
- Không sao. Tôi biết cách chữa. – Rất dứt khoát và cương
quyết, Triệu Vỹ đẩy chiếc xích lô ngoặt vào cổng nhà mình, trước cặp mắt mở to
không tin tưởng lắm của Đinh Đang. Chắc cô bé nghĩ mình đang khoe mẽ với Tuyết
Ngân. Tự nhiên Triệu Vỹ thấy buồn cười.
Là dân nhà võ, giao đấu đã nhiều, từng vào sanh ra tử nên đối
với Triệu Vỹ, vết thương của Kiệt Phong không lạ lắm. Anh ta chỉ ngất đi vì bị
đánh trúng huyệt đau quá sức chịu đựng thôi. Chỉ cần vài làn hơi hô hấp nhân tạo,
thoa một ít rượu thuốc là anh ta trở lại bình thường lập tức.
Quan tâm tới Kiệt Phong, rõ ràng là Đinh Đang quan tâm lắm.
Nhưng không hiểu sao cô lại thích quan tâm tới phòng khách của Triệu Vỹ hơn. Chắc
tại tính hiếu kỳ, cô không thể đứng yên một chỗ giống Tuyết Ngân. Đây là lần đầu
tiên cô lọt đựơc vào nhà Triệu Vỹ, và biết đâu cũng là lần sau cùng chứ? Làm
sao cô có thể bỏ qua cái cơ hội ngàn năm một thuở này.
Tiện nghi sang trọng lắm, chẳng thua gì nhà Đinh Đang. Cùng
dàn dĩa CD bốn loa, âm thanh nổi hiện đại nhất, cũng bộ salon màu xám nhạt,
cũng chùm đèn pha lê trang trí giữa phòng.
Đang bước lang thang, cô chợt phát hiện ra một điều phi lý
trong cách trưng bày. Sao có thể đặt chiếc tủ xấu xí, cũ kỹ kia vào giữa nơi
sang trọng này được chứ? Giàu như vậy, không lẽ lại trùm sò, không giám bỏ? Lại
còn đậy vải lên, cứ như quý giá lắm không bằng.
Chẳng muốn coi, nhưng tò mò quá, cô không nén được lòng. Lựa
lúc Triệu Vỹ không để ý, cô len lén vạch miếng vải lên dòm rồi ngẩn người ra
không chớp mắt.
Ồi! Thật không ngờ, Đinh Đang thật không ngờ Triệu Vỹ lại
làm mất giá trị của mình bằng những vật dụng linh tinh, tầm phào như vậy.
Ở ngăn đầu tiên, cô nhìn thấy một trái banh rất cũ, đã hư rồi.
Cạnh bên đó là một đôi giày, một cái áo thun, một quần đùi, tất cả đều đã cũ kỹ,
vàng ố với thời gian. Nhưng… Triệu Vỹ dường như rất quý, anh gói chúng cẩn thận
trong lớp bao nhựa rồi mới cất vào trong tủ. Chẳng có tí bụi nào, chứng tỏ anh
vẫn thường xuyên quan tâm đến chúng.
Vừa định bỏ đi không thèm xem, Đinh Đang chợt nhìn thấy một
dòng chữ nhỏ được ghi nắn nót, dán sau lớp kính trong. “Di vật của vua phá lưới
Vương Thanh”.
À! Thì ra là vậy, Đinh Đang mang máng hiểu. Dù không phải là
dân ghiền bóng đá, cô vẫn thường nghe ba và mọi người nhắc đến vua phá lưới
Vương Thanh, niềm vinh dự của nước nhà. Nhưng… nếu cô nhớ không lầm, ông ta chết
cách đây khá lâu rồi thì phải. Triệu Vỹ cất giữ áo quần của ông ta làm gì chứ?
Thật là không hiểu nổi.
Ở ngăn dưới, Đinh Đang thấy bày la liệt hơn ba mươi chiếc
cúp. Thứ cúp mà cô vẫn thường thấy trên ti vi người ta tặng cho vận động viên
đoạt giải. Lớn, nhỏ, đồng, vàng, bạc, mới, cũ đều có đủ. Được sắp theo thứ tự
thời gian kèm lời ghi chú. Dường như nó đánh dấu sự trưởng thành của một vận động
viên từ lúc anh ta khởi đầu sự nghiệp.
Ngăn cuối cùng là một chiếc cúp vàng, hình con rồng lớn ngậm
quả châu, mới tinh được chạm trổ rất công phu.
Hình tượng này sao quen quá. Đinh Đang đưa tay gõ nhẹ trán
mình. Dường như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải. À, nhớ ra rồi. Đây chính là biểu
tượng của cúp “Hữu Nghị” được báo chí nhắc nhở đây mà. Lần đó, cô còn nhớ báo
đài làm rùm vụ này lớn lắm. Dù sao, cũng là lần đầu Việt Nam đăng cai tổ chức
cho hơn mười nước thuộc khu vực Đông Nam Á đến tham gia.
Chiếc cúp này đáng giá lắm, làm sao Triệu Vỹ có và anh mua
nó làm gì chứ? Câu trả lời đến ngay tức khắc khi Đinh Đang chợt nhìn thấy tấm ảnh
đặt sau lưng chiếc cúp. Bất ngờ, khó tin quá, anh mà là vô địch Karaté Đông Nam
Á ư? Đinh Đang đưa tay lên dụi mắt.
Đúng thật rồi, đúng thật là Triệu Vỹ, đẹp trai, hiên ngang,
phong độ, cười tươi rói dưới lá quốc kỳ của đất nước được kéo cao. Tay ôm chiếc
cúp và bó hoa tươi, ánh mắt tự hào, anh như muốn chia sẻ niềm vui với tất cả mọi
người.
Thẫn thờ buông tấm vải, Đinh Đang bước đi trong nỗi ngớ ngẩn.
Trước khám phá bất ngờ, đột ngột này, cô bỗng thấy tâm hồn xao động lạ. Thật
ra… Triệu Vỹ là người như thế nào? Có đúng là trác táng, phong lưu như cô vẫn
nghĩ? Anh là vô địch Karaté và còn là gì nữa? Sao cô bỗng thèm được hiểu anh
ghê?