Mải suy nghĩ miên man, Đinh Đang ra khỏi phòng khách lúc nào
không biết. Đến khi giật mình chợt tỉnh, cô thấy mình đang đứng trước một cánh
cửa bọc nhung đóng im lìm.
Đoán là phòng Triệu Vỹ, tự nhiên cô chợt nổi hứng muốn vào
xem. Để làm gì? Không biết. Chắc là để thỏa mãn tính tò mò của mình thôi.
Nhưng con gái vào phòng con trai, lại là phòng ngủ, liệu có
tiện không? Cánh tay đã đặt lên núm cửa chợt rụt về. Đinh Đang bỗng do dự. Cô sợ
anh sẽ **** mình.
**** thì ****, lo gì! Phải lần đầu bị nghe **** đâu. Có một
cái gì thôi thúc cô. Không nén nổi, Đinh Đang bặm môi, vặn chốt đẩy mạnh cánh cửa
vào rồi hối hận ngay lập tức.
Bởi…. dường như, cô đi lộn chỗ rồi. Đây không phải là phòng
ngủ của một gã đàn ông chưa vợ, bầy hầy, bê bối, ẩn chứa nhiều bí mật. Mà là
cõi thiên thai.
Ngoài những bức ảnh của các cô gái treo đầy trên tường, Đinh
Đang còn nhìn thấy một mỹ nhân. Rành ràng bằng xương bằng thịt, mặc chiếc áo ngủ
màu xanh ngọc, nằm trên giường. Vừa nghe tiếng cửa mở, cô ta đã ngỡ Triệu Vỹ về,
liền lập tức nhỏm người lên, môi nở nụ cười duyên. Chừng nhận ra trước mắt mình
là một cô gái khác, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ hoang mang, nửa sợ hãi, nửa lạ
lùng trông rất đẹp.
Hừ! Quá đáng, thật là quá đáng mà. Tự nhiên Đinh Đang nghe
giận đùng đùng. Sập mạnh cánh cửa, cô đi thẳng qua phòng khách. Mặt đằng đằng sát
khí, bất kể Tuyết Ngân và Kiệt Phong đang ngồi đó, cô đến trước mặt Triệu Vỹ,
hét to:
- Tồi bại!
Đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bất ngờ bị tiếng thét vang
như sấm cắt ngang, cả ba người bạn mới quen đồng giật mình quay lại. Sáu con mắt
nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang.
- Có chuyện gì vậy Đinh Đang? – Lần đầu chứng kiến cô nổi trận
tam bành, Kiệt Phong hoảng lắm. Anh nhìn cô đăm đăm. Không hiểu chuyện gì làm mắt
cô đỏ hoe, ngầu lửa như chú ngựa điên trên sa mạc vậy?
Còn Triệu Vỹ, như đã quá quen với tính khí thất thường của
Đinh Đang, nên chẳng thấy ngạc nhiên gì. Ngã người ra sau ghế, mỉm cười anh chờ
cô diễn tiếp màn hai.
Cả hai người đàn ông đều ngồi yên bất động, túng thế, Tuyết
Ngân đành phải đứng lên ôm vai cô, dịu dàng:
- Đinh Đang, em lại muốn giở trò gì? Về nhà rồi nói.
- Không được! – Gạt mạnh tay Tuyết Ngân, Đinh Đang hét lớn –
Em phải bắt quả tang, phải lột bộ mặt đểu giả, sở khanh của hắn ta lập tức.
- Đinh Đang! Dù sao Triệu Vỹ cũng vừa là ân nhân cứu mạng
mình – Kiệt Phong không thể nào không lên tiếng – Em dùng từ cho thanh nhã một
chút. Sao vô cớ mắng người như vậy chứ?
- Kệ cô ấy đi – Kéo Kiệt Phong ngồi xuống ghế, Triệu Vỹ phẩy
tay – Tôi không chấp nhất đâu.
- Cái gì? Chấp nhất tôi à? – Đưa tay chỉ vào mặt mình, Đinh
Đang cười mai mỉa – Làm sao dám? Triệu Vỹ, tôi thật không ngờ, anh tồi bại đến
thế là cùng. Uổng công tôi có lúc lầm tin….
- Con người tôi như vậy đó, tin hay lầm tin chẳng mắc mớ gì.
– Thoáng chau mày, Triệu Vỹ lộ liễu đưa mắt ngó đồng hồ, ra dấu bảo khuya rồi,
mình còn phải nghỉ ngơi, mời họ về cho.
Tinh ý, Kiệt Phong đứng dậy ngay, Tuyết Ngân cũng dợm đứng
lên từ tạ. Nhưng Đinh Đang đã hét lên cản bước hai người.
- Khoan về đã! Chị Ngân, anh Phong, em có việc muốn nhờ hai
người chứng kiến dùm.
Gương mặt cô khẩn trương, cấp bách như có việc gì quan trọng
lắm. Không thể để cô lại một mình trong nhà Triệu Vỹ, Kiệt Phong và Tuyết Ngân
đành phải bước theo sau một giây nhìn nhau hội ý.
- Đinh Đang, em đi đâu vậy? – Như e ngại, Tuyết Ngân lên tiếng
hỏi khi thấy cô dắt mình và Kiệt Phong đi sâu vào nhà của người ta.
- Chị sẽ biết ngay mà! – Bàn tay cô đặt lên núm cửa bằng đồng,
toan đẩy mạnh. Bỗng… một bàn tay khác chồng nhanh lên tay cô. Đôi mắt Triệu Vỹ
khó đăm đăm:
- Đây là phòng ngủ của tôi, các người muốn vào làm gì?
- Ôi! – Tuyết Ngân thẹn chín người trong lúc Đinh Đang vẫn để
nguyên bàn tay mình trên núm cửa:
- Để biết, để hiểu rõ hơn bộ mặt thật của một con người đểu
giả. Nếu đường đường chính chính, anh sợ gì mà không dám cho tôi mở cửa ra?
- Không phải sợ mà là không thích, được không? – Nhướng mắt
như khôi hài, anh dứt khoát – Thôi khuya rồi, mời các vị về cho.
- Đinh Đang, về thôi em. Mỗi người đều có một bí mật riêng,
chúng ta cần phải tôn trọng.
Chẳng muốn gây cãi, làm lớn chuyện, Kiệt Phong nhẹ kéo tay
Đinh Đang, bảo nhỏ. Nhưng cô đã giật mạnh tay mình lại, hất mặt lên:
- Chẳng đáng tôn trọng đâu, cái bí mật tồi bại đó.
- Đinh Đang, em thật là quá đáng. Thôi được, nếu em không về
thì chị về một mình vậy. – Như giận dữ, Tuyết Ngân quay lưng lại – Thật chẳng
hiểu sao em cứ thích xen vào chuyện người ta như vậy.
- Vì em không muốn chị bị lừa thôi. Em nói cho chị biết, bí
mật trong phòng hắn là một cô gái khỏa thân, xinh đẹp tuyệt vời…
- Hả? – Như bất ngờ, như không tin, đôi mắt Kiệt Phong và
Tuyết Ngân đồng mở lớn.
- Đúng vậy thì sao chứ? – Một thoáng tái mặt, Triệu Vỹ lấy lại
phong độ ngay lập tức. Đẩy mạnh cửa, anh đưa tay vẫy – Cẩm Nhung, lại đây em!
Cô gái vẫn còn nguyên bộ đồ ngủ, nghe gọi, chẳng chút ngượng
ngùng, mắc cỡ nào, chạy đến đứng cạnh bên Triệu Vỹ. Đôi mắt đẹp như cười đắc thắng,
trêu ngươi, chọc tức mọi người.
- Đây là cô gái tôi đưa về đêm nay đó. Các người làm gì được
chứ? – Vòng tay sang cổ cô gái, Triệu Vỹ cười thách thức. Rồi thấy mọi người cứ
đứng ngẩn ra không nói, anh nhẹ nhún vai – Sao? Thỏa mãn rồi, về được chưa?
- Hừ! Đúng là trơ trẽn, vô liêm sỉ. Tồi bại, tồi bại quá! –
Gom hết vốn từ xấu xa trên thế gian trút lên người Triệu Vỹ, Đinh Đang đùng
đùng bỏ ra về. Bước chân dẫm mạnh lên luống hoa hồng không thương tiếc. Dường
như cô muốn nghiền nát cả đá dưới chân mình mới nư cơn giận. Tự nhiên, không hẹn
mà Kiệt Phong và Tuyết Ngân đồng nghĩ giống như nhau.
Nếu Tuyết Ngân nhìn thấy cô dám bày la liệt, cơm, canh, nước
mắm lên bàn máy của mình để ngồi ăn như vậy, ngay lập tức, mặt của chị sẽ xụ xuống,
sẽ bắt cô dọn đi ngay như bao nhiêu lần trước.
Nhưng, hôm nay thì khác, Đinh Đang ngồi ăn một cách tự nhiên
và chậm rãi. Nhịp nhịp chân, cô thưởng thức món thịt kho tàu, còn khen chị nêm
nếm thật là vừa miệng.
Chẳng phải cô không ngán Tuyết Ngân đâu. Cả xóm này chứ
riêng gì cô, ai cũng ớn cái nước kỹ và khó tính của cô thợ may xinh đẹp. Cả gan
làm như vậy vì cô biết chắc phải còn lâu Tuyết Ngân mới về đến. Giờ này, chị
còn mải ở chỗ sửa xe của Kiệt Phong, chờ anh ăn hết gà mèn cơm mới thủng thẳng
đạp xe về.
Cắn ngập hàm răng vào hột vịt tròn vo, no ú, Đinh Đang thích
thú cùng một chân lý mới mà mình vừa phát minh ra. Ở đời, người ta ai cũng
ghét, cũng cho nói dối là một điều xấu cần phải tránh. Nhưng với cô, nói dối
không có hại, mà đôi khi còn đem lại lợi ích cho đời nữa.
Thí dụ ư? Được thôi, Đinh Đang ngoạm một muỗng cơm to, nghĩ
tiếp. Nếu bảo cô chứng minh, cô chẳng ngại đưa ra kết quả mới nhất của mình. Từ
một công tử nhà giàu, Kiệt Phong bị biến thành một sinh viên hiếu học quê tận
Quảng Nam. Nhà nghèo, tiền học bổng không đủ nuôi anh học cũng như không đủ để
anh thuê một căn nhà để trọ. Tuy có mướn xích lô chạy mướn thêm, song số tiền
đó chỉ đủ anh gởi về quê nuôi bà nội già đã bán thân bất toại.
Cô có khiếu kể chuyện lắm sao mà lần nào nghe cô, bà Bảy và
dì Ba cũng rưng rưng nước mắt. Khó tính, phong kiến như Tuyết Ngân cũng đồng ý
cho anh trọ chung một căn nhà ngay chẳng đắn đo. Thế mới biết, khi lòng nhân rộng
mở thì mọi sự việc trên đời đều dễ được cảm thông.
Thấy anh chẳng quen lao động, mấy bữa chạy xích lô về bị rêm
mình, tối cứ rên không ngủ được, cô gợi ý anh chuyển sang nghề sửa xe cho nhẹ
nhàng hơn. Chỉ mở lời thôi, Kiệt Phong đã gật đầu nhanh, còn tiết lộ cho cô biết,
từ nhỏ anh vốn đã mê nghề sửa xe rồi. Anh thích lắm cái cảm giác được vá xe cho
người khác. Nhưng.. địa vị một công tử nhà giàu đã không cho anh có cơ hội ra lề
đường ngồi vá xe cho khách.
Để tránh làm phiền hai cô gái, ngoài thời gian đến trường, hầu
hết thời gian còn lại anh ra đầu đường, giương chiếc lều bằng bạt của mình chờ
vá xe cho khách đến tối mịt mới về. Chỗ ngủ của anh cũng đơn giản lắm. Nó là một
tấm ván nhỏ nằm khiêm tốn tại phòng khách.