Còn vấn đề ăn uống của anh, Đinh Đang đã bàn và được Tuyết
Ngân sẵn lòng chấp nhận. Đó là họ sẽ nhận tiền nấu giùm anh. Chứ ăn hàng ăn
quán, theo ý cô vừa mắc, vừa không đủ chất.
Song đó chỉ là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính… Tủm tỉm
cười, Đinh Đang tự khen mình sáng trí, qua mặt cả hai người như vậy mà chẳng ai
phát hiện ra. Bắt Tuyết Ngân trưa trưa dở cơm ra cho Kiệt Phong ăn, chẳng phải
vô tình đâu. Cô đang cố tình gài cho hai người có dịp gần nhau, để phát sinh tình
cảm ấy mà.
Bao giờ thì họ yêu nhau? Cô không biết. Cô chỉ biết rằng hiện
tại Tuyết Ngân đã có thể vui vẻ trò chuyện với Kiệt Phong, không ngại ngùng như
trước nữa. Và Kiệt Phong, anh vẫn thường xuyên bỏ ra thời gian rảnh, khi thì
mài giùm cây kéo, lúc lại vô dầu cho bàn máy bớt kêu. Đà ấy, tình hình này, chẳng
mấy chốc…
Dòng suy nghĩ bị cắt giữa chừng bởi một bóng người cao lớn,
lù lù xuất hiện ngay cánh cửa. Muỗng cơm chưa đến miệng bỏ xuống tô. Ngước mắt
nhìn lên, vừa nhận ra người mới đến, Đinh Đang đã nổi giận đùng đùng. Cô đứng bật
dậy, hét to:
- Anh còn đến đây làm gì chứ? Tuyết Ngân không có nhà đâu.
Mà dù có, chị ấy cũng chẳng thèm tiếp anh đâu. Về đi!
Như mệt mỏi, Triệu Vỹ không buồn nhìn đến cô. Mặc cô gào,
hét, anh thản nhiên đi đến bộ ghế giữa nhà, uể oải thả cho chiếc ba lô rơi phịch
xuống bàn, ngồi vào ghế, đôi mắt anh vẫn lặng câm, bất động.
Thái độ anh vô tình, nhưng Đinh Đang lại cho là cố ý. Giận
sôi gan, cô đến trước mặt anh hét lớn:
- Tại sao anh không trả lời? Anh khi dễ tôi à?
- Tôi mệt mỏi quá rồi, xin cô để tôi yên, đừng kiếm chuyện
gây nữa – Thả một hơi thuốc, Triệu Vỹ bực mình, gắt nhẹ. Gương mặt lại đăm
chiêu, mắt dõi nhìn những vòng tròn thuốc như người mang nhiều tâm sự.
Việc gì thế nhỉ? Chơm chớp mắt, Đinh Đang ngạc nhiên trước
thái độ của anh. Sao như kẻ mới thất tình, đầy tuyệt vọng? Không hiểu có phải
là một trò muốn trả thù lại cô không đây? Như hoang mang, cô nhìn Triệu Vỹ chăm
chăm, bán tín bán ngờ.
Chắc không giả đâu. Nhẹ liếm môi, cô nhìn đôi mắt anh thâm
quầng, hốc hác, hậu quả của một đêm thức trắng. Gương mặt gầy đen đi, khắc khổ
như đã già thêm năm tuổi. Mái tóc rối bù, áo quần xốc xếch, thật không hiểu anh
đã gặp chuyện gì buồn. Tự nhiên cô thấy tò mò muốn biết.
- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại mệt mỏi chứ? – Tự lúc nào
không biết, cô hạ thấp giọng mình.
- Không can hệ đến cô đâu. – Vẫn không quay đầu lại, đôi mắt
anh mãi đăm chiêu vào một điểm hư vô – À, mà nếu muốn biết thêm thì tôi nói. Từ
hôm nay tôi sẽ đến ở đây.
- Ở.. ở.. đây ư? – Đôi mắt mở to muốn rách toang đồng tử –
Anh không… đùa đấy chứ?
- Không đùa đâu.
- Vậy… tôi và chị Ngân đi đâu chứ? anh…. Hừ!.. thật là đê tiện.
Anh trả thù chuyện hôm nọ chứ gì? – Đinh Đang lại hét lên – Tôi sẽ không dọn đi
đâu.
- Tôi không trả thù cũng không bắt hai cô phải dọn đi. Tôi
chỉ ở ngoài phòng khách này, đủ một chỗ nằm để ngủ thôi. – Đều giọng, Triệu Vỹ
không biểu lộ một cảm xúc gì trên gương mặt lạnh lùng.
- Ở… ở chung ư? Trời đất ơi! – Té ngồi xuống ghế, Đinh Đang
thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Căn nhà chỉ bằng cái bụm tay. Có thêm Kiệt
Phong đã là bất đắc dĩ lắm rồi, giờ thêm Triệu Vỹ… làm sao mà thở?
Còn từ chối, miệng mồm, mặt mũi nào? Nhà của anh mà. Hơn nửa
năm rồi, anh cho cô và Tuyết Ngân ở có lấy đồng xu cắc bạc nào đâu.
- Nhưng…. sao anh không ở ngoài kia mà… vào đây chứ? Bộ… có
chuyện gì? Hay… anh bán nhà rồi?
Mặc kệ Đinh Đang với những câu hỏi lung tung. Lẳng lặng đứng
lên, Triệu Vỹ bắt đầu cho cuộc sống mới của mình. Lấy từ trong ba lô ra chiếc
búa và mấy cây đinh, chỉ vài nhát đóng, anh đã có một góc treo quần áo rất tinh
tươm.
Một sợi dây kẽm giăng ngang, một tấm gả mỏng nữa, Triệu Vỹ
đã có một giang san riêng cho bản thân mình. Không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho
anh giải quyết vấn đề cá nhân và ngơi nghỉ.
Bưng chén cơm lên tiếp tục ăn, qua khe hở của tấm màn bị gió
lung lay, Đinh Đang thấy Triệu Vỹ đang ngồi ôm quả bóng, nét mặt đăm chiêu như
sắp đi đến một quyết định gì quan trọng lắm.
Thời gian lặng lẽ trôi, một người suy tư ngồi ôm quả bóng, một
người lạ lẫm ngồi nhìn. Màn đêm sụp xuống từ lúc nào không biết. Cho đến khi
nghe giọng Tuyết Ngân bực bội vang lên, cả hai mới ngỡ ngàng ngẩng lên, thầm ngạc
nhiên tự hỏi: Sao trời mau tối vậy?
- Trời ơi, Đinh Đang, lần thứ mấy rồi đây? Sao em cứ cãi lời
đem cơm lên bàn máy của chị ngồi ăn chứ?
- Còn quá dư dả thời gian, căng phông làm phòng cho anh nữa.
Đinh Đang, em đúng là chu đáo chẳng ai bằng. – Như trách mà giọng Kiệt Phong
nghe vui lắm. Anh cứ tưởng cô lo lắng cho mình.
- Hỏng phải em đâu. – Thu dọn lẹ mớ chén tô lỉnh kỉnh trên
bàn, Đinh Đang nói ngay mong làm nguôi cơn giận của Tuyết Ngân – chị Ngân, tên
Triệu Vỹ ấy lại đến, hắn muốn ở chung với chúng ta.
- Hả?
Chưa kịp hết ngạc nhiên, Tuyết Ngân đã thấy Triệu Vỹ ló đầu
ra xác nhận:
- Đúng như vậy. Từ hôm nay tôi sẽ ở đây.
Nói xong, anh rút nhanh đầu vào sau tấm màn xanh, chẳng buồn
để ý đến thái độ của mọi người.
- Sao giờ chị Ngân? Tối nay anh Phong ngủ đâu? – Như băn
khoăn, Đinh Đang lên tiếng hỏi.
- Anh ngủ đâu không quan trọng. – Nhẹ xoa cằm, Kiệt Phong thắc
mắc – Điều quan trọng là phải đoán cho ra lý do nào Triệu Vỹ dọn đến đây.
- Còn phải hỏi, chắc mười mươi là muốn có điều kiện để theo
đuổi em rồi. – Không cần suy nghĩ, Tuyết Ngân nói lẹ.
- Chắc vậy. – Kiệt Phong cũng gật đầu rồi nghe lo trong dạ.
Anh sợ mình không chinh phục nổi Tuyết Ngân, nhất là trong hoàn cảnh phải giả
nghèo, giả khổ này.
Còn Đinh Đang, lần này thì mâu thuẫn quá. Sao tự nhiên cô
không tin Triệu Vỹ dọn đến đây chỉ vì việc theo đuổi Tuyết Ngân. Linh tính dường
như cho cô biết, anh đang gặp một chuyện gì nan giải lắm. Nhưng chuyện gì? Cô
không tài nào đoán nổi.
- Cái gì? Tên Triệu Vỹ ấy đòi dọn đến ở chung với ba tụi bây
à?
Đã ba ngày rồi, vậy mà Đinh Đang vẫn chưa quên nét mặt phẫn
nộ của dì Ba khi nghe Tuyết Ngân báo tin Triệu Vỹ. Chẳng cần phân tích, suy
đoán làm gì cho lâu lắc, cũng giống như suy nghĩ của Tuyết Ngân, dì kết luận
ngay:
-Tên khốn ấy dọn đến đây chỉ là tìm cách lân la tán tỉnh con
Tuyết Ngân thôi.
Chà! Để con cáo cạnh con cừu, làm sao dì yên tâm được. Căn
nhà lại chật chội thế kia. Vậy là, chẳng cần đắn đo gì, dì quyết định ngay:
- Dù mái lá nhà tranh, nhưng nhà dì rộng rãi, chắc chắn hơn,
lại có hai phòng kín đáo và riêng biệt. Tụi bây bốn đứa ở phải rồi. Còn tao, có
hai mẹ con, ở đâu mà không được.
Chỉ với một câu, chắc như đinh đóng cột, dì bắt chúng phải đổi
nhà ngay mà chẳng hỏi qua ý kiến con, thằng con trai duy nhất đã hai mươi tám
tuổi của dì.
Chẳng riêng gì Kiệt Phong hay Tuyết Ngân, mà cả Đinh Đang nữa,
thân với dì như ruột thịt, làm chòm xóm nửa năm rồi, cô vẫn chưa biết mặt anh
Duy Hải, con trai duy nhất của dì Ba.
Mỗi lần nghe Đinh Đang hay ai hỏi, dì thường đỏ mặt lên,
không lảng sang chuyện khác thì cũng với một câu ngắn ngủn: Nó làm ăn xa, lâu lắm
mới về. Nên lần này cũng thế, không có ý kiến của anh, cũng thường thôi, chẳng
ai thắc mắc gì.
Dọn sang nhà mới rộng rãi, thoải mái hơn làm Đinh Đang và
Tuyết Ngân thích thú vô cùng. Mỗi người mua một giường cá nhân nhỏ rất dễ
thương, đặt song song trong buồng của dì Ba. Từ nay không còn phải trải chiếu nằm
co ro trên nền đất, nghe lạnh thấu xương mỗi khi trời trở gió.
Kiệt Phong cũng thế, cũng bắt chước hai cô mua một ghế xếp
cá nhân bằng lò xo nằm rất êm lưng. Ai cũng hớn hở về một cuộc sống riêng tư của
bản thân mình. Chỉ Triệu Vỹ là dửng dưng thôi.
Vẫn một góc khiêm nhường trong phòng Duy Hải. Mấy cây đinh
móc vài bộ đồ. Một tấm màn ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh thả người trên
chiếc võng dù, tuyệt nhiên từ sáng đến chiều không bước ra khỏi cửa.
Anh chẳng nói với ai và dường như cũng chẳng ai buồn nói đến
anh. Ngoài Kiệt Phong xem anh là tình địch không kể làm gì. Tuyết Ngân bây giờ
cũng thù và coi thường anh ra mặt. Trong lòng cô, bao nhiêu ấn tượng tốt lành về
anh không còn nữa. Nó đã bị hình ảnh cô gái mặc chiếc áo ngủ hôm nào xóa sạch rồi.
Trong mắt Tuyết Ngân bây giờ, anh chỉ là một tên tồi bại, chuyên ăn chơi, hèn hạ
và lắm thủ đoạn thôi.
Không chỉ Tuyết Ngân và Kiệt Phong thôi, mà giờ đây cả xóm
nghèo lao động như có một luồng gió vô hình kích động. Từ người già đến trẻ
con, ai cũng ghét, cũng khinh Triệu Vỹ, cũng nhăn mặt trề môi, phun ngay bãi nước
bọt xuống chân như kinh tởm lắm.
Chỉ có Đinh Đang. Phải, giờ đây chỉ có cô là còn quan tâm,
dòm ngó đến anh thôi. Qua khẽ lá, cô lo ngại nhìn anh nằm yên trên võng, tay
gác trán suy tư, đã mấy ngày rồi không buồn ăn uống.
Thất tình, định tuyệt thực tự tử sao? Ôi, nếu vậy thì… Đinh
Đang đột nhiên thấy khó thở. Tội cô lớn dường nào. Không phải một mà đã nhiều lần
cô làm cho các cô gái hiểu lầm anh.
Ghét lúc nào, thù lúc nào đâu không biết. Chứ giờ thấy anh nằm
buồn hiu, tội nghiệp, lòng cô lại không đành. Muốn chạy vào nói vài câu an ủi
khuyên lơn nhưng không dám. Cô sợ anh lại hét lên, lại quay lưng, ngoảnh mặt
như mấy lần trước.
Xót xa, nhưng cũng đành đứng dậy. Đến giờ dọn hàng rồi, biết
sao hơn? Nhìn anh thêm lần nữa, tự nhiên từ lồng ngực cô phát ra một tiếng thở
dài.
=====
Đêm đã quá nửa khuya rồi, Đinh Đang biết vậy, dù cô không
nghe tiếng đồng hồ nhà bên gõ. Hòa trong tiếng côn trùng kêu rả rích là tiếng
thở đều của Tuyết Ngân, yên bình trong giấc ngủ.
Kéo tấm chăn lên đắp ngang người, nhắm hai mắt lại, cô tự bảo
mình: Thôi ngủ đi, đừng chờ nữa!
Nhưng, hai con mắt dường như không nghe lời cô. Vừa nhắm mắt
vào lại mở ra ngay, ráo hoảnh, trừng trừng trong bóng tối. Tác hại của ly café
đầy đặc quẹo đó mà. Bực bội quá, cô đá mạnh chân hất tung tấm chăn, rồi nằm yên
nghe đêm trôi thật chậm. Tiếng con tắc kè kêu lạc lõng giữa đêm khuya.
Chợt, đôi mày Đinh Đang nhíu lại. Dường như có một âm thanh
lạ đang tiến dần về phía cô. Tập trung tất cả các giác quan trên người lại, cô
háo hức chờ trông một hiện tượng khác thường.
Cái âm thanh lạ đã tiến gần cô lắm rồi. Gần đến nỗi cô phát
hiện được đó chính là tiếng chân người nhẹ bước.
Ăn trộm ư? Nhưng… gian nhà tranh trống vắng này có gì đáng
giá đâu? Nghe hoang mang, Đinh Đang nín thở mở to đôi mắt cố nhìn xuyên qua
bóng tối. Tên trộm đang nhè nhẹ đẩy cửa buồng của cô.
Hỏng lẽ.. hắn định ăn cắp bánh bao ế của mình? Bấu nhẹ mép chăn
thầm hỏi, Đinh Đang như vỡ lẽ. Chuyện đơn giản vậy cũng điên đầu nát óc đoán
không ra. Hết đổ oan cho chó mèo lại nghi ngờ đến chuột.
Số là mấy hôm nay, đêm nào dọn hàng ra bán cô cũng phát hiện
mình bị mất hai cái bánh bao to. Kỳ cục quá, chó mèo sao biết mở ăn rồi đóng nắp
nồi cẩn thận? Lại chỉ ăn mỗi ngày hai cái, không hơn không kém?
Suy nghĩ mãi không ra, Đinh Đang điên tiết lắm. Chẳng đáng
giá gì hai cái bánh nhưng thể hậm hực mãi trong lòng được, cô đã cố tâm uống một
ly cối café đặc không đường, quyết tìm ra sự thật.
Quả không ngoài dự đoán, tên trộm đúng là đến để ăn cắp bánh
bao. Như đã quen đường, chẳng chút ngỡ ngàng nào, hắn đi thẳng đến bên nồi
bánh, giở nắp, lấy hai cái rồi đứng nguyên tại chỗ ăn luôn.
Trời không có gió mà bỗng dưng Đinh Đang nghe lạnh. Rùng
mình liên tiếp hơn hai cái, cô không biết mình đang tỉnh hay mê, đang thức hay
ngủ nữa. Lẽ nào tên trộm bánh lại là Triệu Vỹ?
Cắn mạnh vào môi mình đau điếng, Đinh Đang biết mình không
mơ cũng chẳng nhìn lầm. Ánh trăng đêm tuy mờ ảo nhưng cũng đủ cho cô nhìn rõ mặt
anh.
Một gương mặt xạm đen hốc hác, với hàm râu quai nón xồm xoàm
lâu ngày không cạo. Tròng mắt đảo liên hồi, anh như con thú đói mồi, ngấu nghiến
nhai hai chiếc bánh bao.
Có thể bật ngồi lên, mở đèn đánh thức Tuyết Ngân và Kiệt
Phong dậy làm chứng. Nhưng… Đinh Đang không hiểu sao mình lại nằm yên không dám
thở, không dám trở mình dù cái chân tê cứng. Cô nhìn anh ăn vụng bánh của mình
mà chẳng chút xót xa nóng ruột nào. Một cái gì lạ lắm len nhẹ vào lòng.