Cái mặt hầm hầm, tay cầm ổ bánh mì, Đinh Đang thả dài trên
bãi biển tìm Triệu Vỹ với đoàn người. Đúng là vô trách nhiệm, là không tình
nghĩa. Vừa đi cô vừa mắng lầm bầm trong miệng.
Mùi thịt chà bông và cá mòi ở đâu thơm quá, cứ xộc vào mũi,
kích thích cái bao tử vốn háu ăn đang trống không của Đinh Đang. Báo hại, nước
bọt cứ tứa ra đầy lưỡi, thèm sao mà thèm quá.
Đi một đoạn nữa, Đinh Đang mới phát hiện ra cái mùi đang
hành hạ chiếc bụng đói của mình là mùi của ổ bánh mì trên tay cô. Sao bây giờ?
Muốn cắn một miếng ghê. Không được, để giữ mình cô quăng luôn ổ bánh mì ra trước
mặt không thương tiếc, rồi hối hận ngay lập tức. Bởi ổ bánh mì ngon lành của cô
giờ đây đã … nằm yên trong bụng chó.
Cái con chó may mắn đó, từ đâu không biết nữa, như chực sẵn
bao giờ, ổ bánh mì vừa rơi xuống đất đã phóng vọt ra ngay. Ngoạm một miếng thật
to, nó vừa ăn vừa vẫy đuôi, như cảm ơn, như chọc tức.
- Con quỷ! – Nhặt cái võ sò to ném mạnh vào người con chó,
Đinh Đang tiếp tục đi. Nắng lên cao, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, bãi biển càng lúc
càng đông, Đinh Đang không thấy Triệu Vỹ và đoàn người đâu cả.
Thò tay vào túi tìm tiền lẻ mua một chai nước ngọt uống cầm
hơi, Đinh Đang mới hiểu vì sao từ nãy tới giờ khách bên đường cứ tròn mắt ra
nhìn cô lạ lùng. Ai đời mặc bikini lồ lộ thân hình thả dài trên bãi biển mắt
nhìn quanh như cô chứ? Thiệt không biết xấu hổ là gì.
Vừa quê, vừa đói, vừa khát lại vừa mệt bở hơi tai, tủi thân
quá Đinh Đang ngồi luôn xuống ghềnh đá khóc ngon lành. Cái gan cô bây giờ sao
muốn bao xe trở về Sài Gòn quá. Triệu Vỹ thiệt chẳng coi cô ra gì. Cô muốn nhào
xuống biển chết cho anh hối hận suốt đời ghê.
Hôm kia cũng vậy, hôm qua cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Anh
quên mất cô rồi, lúc nào cũng chỉ biết có Tuyết Ngân thôi. Ba người ngồi chung
một băng, vậy mà suốt đoạn đường dài anh chỉ lo nói chuyện với người ta, bỏ mặc
mình cô bơ vơ ngắm cảnh.
Trách Triệu Vỹ, cô như quên mất một điều. Rằng chính cô đã bảo,
đã muốn anh làm như vậy để an ủi Tuyết Ngân qua cơn khủng hoảng tình cảm với Kiệt
Phong.
Mới hồi tối này, chính cô chứ ai còn khen với dì Ba, khoe
anh giỏi anh tài anh tâm lý. Chỉ vài lời đã khuyên được Tuyết Ngân dậy ăn cơm.
Không những thế còn rủ chị cùng đi Vũng Tàu chokhuây khỏa tâm hồn.
Thấy chị dậy, chịu đi đứng bình thường, Đinh Đang mừng lắm.
Trong thâm tâm, cô vẫn muốn chuộc lỗi mình bằng cách trả chị về cho Triệu Vỹ.
Nghĩ vậy thôi, chứ Đinh Đang thấy mình mâu thuẫn lắm. Buồn
thật nhiều với từng cử chỉ thân mật của anh với Tuyết Ngân. Những lúc đó, cô bỗng
có cảm giác bị bỏ rơi, hắt hủi. Mà thật sự vậy rồi, từ lúc có Tuyết Ngân anh
như quên bẵng cô.
Từ việc ăn món gì đến đi chợ mua đồ ăn thức uống mang theo.
Nhất nhất anh đều nhờ ý kiến của Tuyết Ngân, không thèm bàn đến cô.
Bây giờ cũng vậy, anh chỉ biết theo Tuyết Ngân nói chuyện. Mặc
kệ cô bị lạc đoàn, cô đói khát, mỏi chân anh cũng không thèm để ý đến mà. Thiệt
uổng công cô quan tâm lo lắng cho anh từng chút một.
Càng nghĩ càng tức, càng không nhịn được, đùng đùng đứng dậy
Đinh Đang quyết định thuê taxi chở lại Sài Gòn rồi sự thể ra sao cũng được.
- Lại đi nữa à? – Vừa dợm bước, Đinh Đang chợt nghe giọng
Triệu Vỹ vang sát bên tai. Quay đầu lại, cô thấy anh với đôi mắt mở to đầy kinh
ngạc – Không biết mỏi chân sao? Thiệt trên đời này chưa thấy ai tắm nắng kiểu
như em vậy.
Tắm nắng! Đinh Đang nhíu mày nhìn anh không hiểu.
- Thiệt mà, nghe lời anh cứ nằm dài ra trên cát, lăn qua trở
lại được rồi, em đi vòng vòng chi cho mệt.
Đi vòng vòng… tắm nắng… Thì ra anh nhìn thấy cô lâu rồi,
nhưng hổng thèm kêu, mặc cho cô đi hoài mỏi chân chơi. Rồi còn cười ngạo nữa.
Giận quá không nói được câu nào, Đinh Đang bỏ chạy đi.
- Đinh Đang, em đi đâu vậy? Anh chỉ đùa chút thôi mà.
- Đùa chút – Trừng trừng nhìn anh đầy thù hận, Đinh Đang
nghiến răng nghe trèo trẹo – Tôi thật không ngờ tâm địa anh nham hiểm và độc ác
như vậy. Từ nay, tôi không thèm nói chuyện với anh đâu – Nói rồi, cô vung tay
tiếp tục chạy nhanh.
Dường như cô bé bị kích động – Triệu Vỹ đưa tay gãi trán,
anh cảm thấy lạ lùng. Nhún vai khó hiểu, anh chạy đuổi theo:
- Sao vậy? Sao bỗng nhiên nổi nóng, em định đi đâu?
- Tôi về Sàigòn – Cộc lốc Đinh Đang dậm dậm đôi chân trên
cát nóng.
- Sao về được? Theo hợp đồng, mai xe mới chạy mà!
Cát cũng bắt đầu làm bỏng chân Triệu Vỹ. Đảo mắt nhìn quanh,
anh mong tìm một bóng cây nhưng vô hiệu.
- Không cần đi xe của anh, tôi tự đón taxi về.
- Sao kỳ vậy? Mới ra đã đòi về, bộ không tắm biển sao? – Như
ngạc nhiên. Triệu Vỹ nhìn cô chăm chăm.
- Chứ ở làm chi, có ai thèm quan tâm đến tôi đâu – Run run
giọng, Đinh Đang như sắp khóc đến nơi – Người ta đi lạc cả buổi trời, đói bụng
muốn xỉu luôn, cũng không thấy ai lo lắng cả.
- Đi lạc! Trời đất ơi! – Như vỡ lẽ, Triệu Vỹ vỗ mạnh xuống
trán mình – Té ra nãy giờ em đi vòng vòng là kiếm tụi anh đó hả? Ai biết đâu,
thấy em đi tới đi lui hoài, tưởng em tắm nắng tụi này đâu kêu làm gì chứ. Thôi,
cho anh xin lỗi nghe.
Không có chút cợt đùa nào trong ánh mắt của anh, nhưng Đinh
Đang không nguôi giận. Cô trách đôi mắt mình đui quá, cả đám người đứng đầy ra
đó, cười đùa ầm ĩ, vậy mà… đi qua đi lại hơn một chục lần vẫn không thấy là sao
chứ? Mai mốt Triệu Vỹ về kể chuyện này cho mọi người nghe chắc quê đến chết.
- Thiệt mà, tụi này không phải không quan tâm, lo lắng cho
em. Chỉ tại… Mà thôi, đừng nói nữa, em đói bụng rồi phải không? Vào kiếm bánh
mì ăn rồi xuống biển tắm với bọn anh. Coi em kìa, cả người đầy mồ hôi như vậy –
Vừa nói anh vừa tự nhiên dùng tay lau mồ hôi trên trán cô – Đứng đây hoài, một
lát phỏng chân cho coi.
Mát lòng trước cử chỉ của anh nhưng cô vẫn đứng yên không
nhúc nhích, cái mặt chằm vằm.
- Thì thôi, coi như lỗi của anh, xin lỗi em, có chịu chưa?
Nóng đến lột chân, chịu hết nổi rồi. Triệu Vỹ nắm tay Đinh Đang lôi đại vào khuất
sau ghềnh đá. Bực mình, anh gắt:
- Sao mà em bướng quá vậy Đinh Đang? Bộ phơi nắng ngon lắm hả?
Cơn giận vừa dịu xuống lại bùng lên sau lời gắt, Đinh Đang
giật mạnh tay ra khỏi tay anh. Chạy ra giữa nắng chang chang, cô hét:
- Ừ, em bướng như vậy đó. Để nắng thiêu chín em đi. Anh vào
quan tâm chị Tuyết Ngân kìa. Đừng ở đây bực mình gắt gỏng với em.
Cô bé ganh tỵ đấy mà. Chợt hiểu nguyên nhân cơn giận bất thường
của cô. Triệu Vỹ mỉm miệng cười độ lượng. Bé ngốc à, sao khờ vậy? Anh chỉ vờ
quan tâm, lo lắng giúp Triệu Vỹ qua cú sốc này thôi. Bé tưởng anh quên bé rồi
sao chứ? Hèn gì từ sáng đến giờ mặt cứ lầm lì, hỏi gì cũng chẳng chịu trả lời.
Báo hại anh tưởng bé mệt, không dám hỏi nhiều, để bé càng hiểu lầm hơn.
Quả đoán không sai, giờ đây tâm trí anh chỉ nghĩ đến Tuyết
Ngân thôi. Thừa thãi rồi, ở lại làm gì? Nghĩ xong, cô quày quả đi liền.
- Đinh Đang em đi đâu vậy? – Phóng vọt qua ghềnh đá, Triệu Vỹ
giữ tay cô lại – Không về thành phố chứ?
- Tui đi đâu kệ tui, anh quan tâm gì mà hỏi chứ? – Như chịu
hết nổi, Đinh Đang òa lên khóc.
- Sao không quan tâm được? Em là ân nhân cứu mạng anh mà. Ngốc
quá! – Nhẹ dìu Đinh Đang trở vào ghềnh đá, Triệu Vỹ trìu mến nói – Chỉ tại anh
vô tình, nghe em bảo từng đến Vũng Tàu rồi, ngỡ em rành đường đi nước bước, đâu
dè em bị lạc. Còn nữa nhe… – Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, anh nói như
thể thanh minh – Quan tâm, lo lắng cho Tuyết Ngân, anh cũgn vì nghe lời của em
thôi. Ngoan như vậy còn bị người ta giận, thiệt là khổ quá!
Ruột như nở ra từng đoạn trước lời giải thích của anh, Đinh
Đang thấy mình vô lý quá. Ích kỷ, nhỏ mọn làm sao. Đã biết Tuyết Ngân đang đau
khổ, cần có người an ủi vỗ về. Vậy mà cô còn ganh, còn….
- Sao, hết giận chưa? Cười cái coi – Thấy Đinh Đang vẫn ngồi
im, mặt mày chù ụ, Triệu Vỹ nhăn nhăn mặt làm hề – Hay còn giận người ta nữa?
Hết giận rồi, nhưng tự nhiên cười sao làm được? Đinh Đang
đưa tay lên dụi mắt. Rồi sợ anh cho là mình còn giận, cô dài giọng:
- Đói gần chết, cười sao nổi!
- Ừ, quên mất anh có chừa cho em ổ bánh mì trên xe, anh tài
xế không chỉ em à?
- Có chỉ, nhưng…
- Nhưng sao? Một ổ bánh mì em ăn không đủ hả?
- Ai nói chứ? – Cái miệng chu chu, Đinh Đang nghe xấu hổ – Ổ
bánh mì đó, hồi nãy giận quá, người ta thảy cho chó ăn rồi.
Cho đáng đời! Suýt buột miệng thành lời, may mà Triệu Vỹ nuốt
kịp trở lại. Không thì… tai họa không lường nổi.
- Lấy cho em ổ khác đi, đói quá rồi! Cái bụng lại sôi, khiến
Đinh Đang không còn thể diện. Cô nắm tay anh nài nỉ.
- Anh bỏ trên xe hết rồi – Đưa tay gãi đầu, Triệu Vỹ nghe
khó xử, rồi không để cô thất vọng lâu, anh chợt nói – À phải rồi, anh có món
này cho em ăn tạm đây. Tôm chiên! – hét gọi thằng bé bán dạo, anh mua cho cô
năm miếng bánh tôm chiên còn nóng hổi giòn tan.
- Ồ, ngon quá! – Đặt gói bánh xuống tảng đá, Đinh Đang ăn vội
vã. Cái lưỡi cô quệt miếng nước tương hệt chú mèo đang ăn vụng. Ngon và dễ
thương không thể tả, để no bụng rồi, Triệu Vỹ cũng phải cầm một miếng lên ăn thử.
- Tắm một cái cho mát nhé Đinh Đang? – Đợi cô ăn xong, Triệu
Vỹ mới dám mời – Biển hôm nay lặng lắm, không sợ đâu!
Không sợ! Đinh Đang thấy buồn cười trước lời nói của Triệu Vỹ.
Chắc anh không biết cô từng đoạt giải quán quân trong nhóm bạn ở câu lạc bộ bơi
Yết Kiêu. Nhưng không sao, nhân cơ hội này, cô bắt anh phải quan tâm, phải luôn
cận kề lo cho cô.
- Thật vậy ư? – Vờ co vai rút cổ, Đinh Đang nhăn mặt – Biển
lặng lắm à? Sao em vẫn thấy sóng đánh vào bờ liên tiếp vậy?
- Sóng nhỏ thôi, em đừng ngại. Có gì anh sẽ tiếp cho em. Đi!
- Đi – Nắm lấy bàn tay anh một cách dịu dàng, nghe trái tim
bồi hồi đập mạnh, Đinh Đang bỗng muốn quên tất cả. Trong cuộc đời, chưa bao giờ
cô thấy mình hạnh phúc, đủ đầy như lúc này đây. Được nhỏ bé bên cạnh anh giữa đại
dương bao la, tuyệt làm sao.
- Đinh Đang à, em mở mắt ra đi, sóng nhỏ lắm, không sao đâu.
Sợ sóng ư! – Đang nhắm mắt mơ màng, thả hồn vào cảm giác bồng
bềnh trên mặt nước, nghe anh nhắc, cô thấy buồn cười quá. Nhưng nghe lời anh,
cô mở mắt ra rồi “ồ” to một tiếng ngạc nhiên.
Đẹp quá! Như lần đầu lạc vào cảnh bồng lai, Đinh Đang tròn
đôi mắt, giữa trời biển mênh mông không biết đâu là bờ bến, cô và Triệu Vỹ như
hai con người tiền sử cạnh bên nhau.
- Em sợ hả? – Thấy cô bàng hoàng ngẩn người ra, Triệu Vỹ lại
lo cô hết hồn – Coi vậy chứ không xa lắm đâu. Vào khuất mỏm đá kia là thấy bờ
liền – Ngưng một chút cho cô an tâm, anh nói thêm – Anh bơi giỏi lắm, mình lại
có phao, hổng sao đâu.
Dĩ nhiên là không sao rồi, cô biết rõ. Mà dù có sao cô cũng
đâu có ngán. Mang danh lì lợm quen rồi, chuyện rợn người hơn cô còn dám, huống
hồ gì…
- Anh ra chi ngoài này cho xa vậy? – Đã lỡ đóng kịch không
biết bơi với anh rồi, Đinh Đang phải diễn luôn cho giống – Không sợ cá mập sao?
- Sợ! – Triệu Vỹ bỗng cười giòn – Nói thật với em, trên đời
này anh chưa biết sợ là gì cả. Càng nguy hiểm anh lại càng thú vị. Anh thích
đương đầu với kình ngư lắm,em có sợ không?
Chiếc đầu nhẹ lắc, đôi mắt Đinh Đang mở to nhìn anh đầy ngưỡng
mộ. Qua làn nước xanh trong, thân hình anh hiện lên cường tráng, vững vàng.