- Nhưng nếu cá mập bắt em, anh có cứu không? – Nói xong nghe
rờn rợn cô đảo mắt nhìn quanh.
- Không cứu! – Triệu Vỹ cười giòn – Cứu làm chi con nhỏ khó
chịu, khó chìu như em chứ.
- Anh! – Biết anh đùa, anh chọc mình thôi, sao Đinh Đang
nghe giận quá. Nhân cơn sóng vừa ập tới, cô nghiến răng dậm mạnh chân, làm chiếc
phao mất thăng bằng lật úp.
- Đinh Đang – Triệu Vỹ nhoài người theo nhưng không kịp. Bởi
không ngờ cô biết bơi, anh nào hay hiện tại Đinh Đang đang ở sau lưng mình,
trong một khoảng cách không xa lắm. Đôi mắt tinh ranh, cô thích thú nhìn anh sợ
cuống cuồng.
- Đinh Đang, anh nói chơi thôi. Sao không cứu em được chứ?
Đinh Đang, em ở đâu? – Giọng anh vang lớn, ngân dài trên mặt biển, Đinh Đang
nghe rõ từng lời, rất mát lòng hả dạ, nhưng cô chẳng dại gì ra mặt. Bơi nhanh đến
ghềnh đá, tìm một chỗ nấp cho kín đáo, cô muốn biết khi tưởng mình đã chết, cảm
giác của Triệu Vỹ sẽ ra sao?
Thật rồi sao? Như chưa tin, Triệu Vỹ thận người ra nhìn mặt
nước mênh mông trước mắt mình. Im lìm quá, biển như vô tư, vô tội, như không phải
vừa nuốt mất một hình hài nhỏ bé đáng thương.
Chiếc phao dập dềnh, trôi càng lúc càng xa về phía đại
dương, nhưng Triệu Vỹ vẫn đứng lặng yên bỏ mặc. Mắt sững sờ, bất động dõi ra
xa.
- Không! chợt hét to, đấm mạnh tay xuống biển, Triệu Vỹ không
tin đây là sự thật. Đinh Đang nhỏ nhắn đáng yêu, nhân từ tốt bụng. Không thể
nào đoản mạng như vậy được. Anh phải tìm, phải cứu cô dù có phải tát cạn biển
Đông.
Bơi, bơi như cuồng dại, Triệu Vỹ mong bàn tay mình chạm được
bàn tay cô. Hai hàm răng và vào nhau vì lạnh, có lúc chạm nhằm rong biển dưới
chân, anh lại mừng, lại ngỡ là cô.
Trên ghềnh đá, Đinh Đang không bỏ qua một cử chỉ dù nhỏ nhặt
nào của anh. Cô không ngờ Triệu Vỹ lại quan tâm, lo lắng cho mình nhiều như vậy.
Nước mắt rơi trong sung sướng, nghẹn ngào, cô muốn được nhào vào lòng anh lập tức.
Lúc Triệu Vỹ đưa tay vuốt mặt, cô đã thấy những giọt lệ buồn
thương của anh nhỏ xuống biển xanh. Cô muốn thét gọi anh, bảo anh hay mình còn
sống. Nhưng… vì nóng lòng tìm cô, anh đã bơi quá xa ghềnh đá. Cộng thêm tiếng
sóng vỗ rì rào, làm sao anh nghe được!
Còn bơi ra… Đinh Đang không dám. Gió mạnh, biển bắt đầu dậy
những con sóng lớn. Cô sợ mình đuối trước khi đuổi kịp anh. Đành phải đứng chờ
anh bơi trở lại gần rồi gọi vậy.
Nhưng… như say mồi, Triệu Vỹ bơi càng lúc càng xa. Giờ đây,
trước mắt cô anh chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu cuối chân trời. Sao bây giờ?
Đinh Đang nghe sợ cuống cuồng nhìn bóng chiều dần khuất. Cô sợ anh đuối sức rồi
xảy ra chuyện quá. Chắp hai tay, quỳ luôn xuống mỏm đá gập ghềnh, cô vái ông biển
phò hộ cho Triệu Vỹ.
Cũng tại mình không. Nguyện cầu không được, cô bực bội đấm mạnh
xuống đầu mình. Nghe làn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, cô thương cho Triệu Vỹ
phải trầm mình dưới nước lâu như vậy, anh hẳn là lạnh lắm rồi.
Ngồi đứng không yên, cô van cầu mặt trời đừng vội chìm xuống
biển. Trời ơi, sao bóng tối cứ đến dần, mà Triệu Vỹ vẫn mải mê lặn hụp một mình
trên biển vắng.
Làm cách nào cho anh thấy mình đây? Lựa mỏm đá cao nhất leo
lên đứng. Vẫy mỏi cả tay vẫn không có chút ấn tượng nào cùng Triệu Vỹ. Chán chường
ngồi xuống, cô bỗng nghĩ đến việc đốt lửa để thu hút sự chú ý của anh.
Đúng rồi! Như kẻ đang u mê vụt sáng, Đinh Đang đảo mắt nhìn
quanh tìm cáh làm ra lửa. Trong một quyển sách, người ta có nói, đá va vào nhau
cố thể làm ra lửa. Đá ở đây thiếu gì, nhưng lấy gì để dẫn lửa đây?
Giữa ghềnh đá cheo leo giữa biển, cô biết tìm đâu ra củi để
đốt đây? Cũng như không. Cô quăng mạnh hai hòn đá, thở dài thất vọng.
Đúng rồi! Đôi mắt sáng lên. Không cần nghĩ ngợi, Đinh Đang lột
luôn bộ bikini duy nhất trên người xuống. Rồi hì hụi đập hai viên đá vào nhau
cho tóe lửa.
Trầy trật, khó khăn lắm. Phải hơn nửa tiếng đồng hồ với mười
lần đập phải tay chẩy máu cô mới mồi được lửa. May mà bộ bikini bị phơi nắng cả
buổi chiều, khô giòn, chịu cháy.
- Triệu Vỹ, quay về đi , em ở đây, em chưa chết đâu. – Cầm
chiếc áo ngún lửa, ngùn ngụt khói, leo lên mỏm đá cao, Đinh Đang vừa la vừa
quay tròn tạo sự chú ý của anh.
Mình có mơ không nhỉ? Đang bơi trong tâm trí loạn cuồng, chợt
nghe văng vẳng bên tai lời ai gọi, Triệu Vỹ ngẩng đầu lên ngơ ngác. Hay là Đinh
Đang đã chết rồi, linh hồn cô đang gọi anh quay trở lại. Không, dù có chết, anh
cũng quyết tìm cho ra cô.
- Triệu Vỹ, quay lại đi, em ở đây, em chưa chết đâu.
Rõ ràng tiếng đ, không phải là ảo giác. Đảo mắt nhìn bốn
phía biển xanh, Triệu Vỹ không kìm được tiếng thét vang mừng rỡ.
Sự thật rồi, Đinh Đang đứng gọi anh trên ghềnh đá. Xa lắm,
không nhìn rõ nhưng không hiểu soa anh lại tin là cô. Dù hết sức mỏng manh như
làn khói nhỏ yếu ớt tan dần trong màn đêm u tịch. Anh vẫn tin, vẫn đầy hy vọng.
Để mệt rã người vẫn sải nhanh những bước dài về phía cô. Ráng lên, Triệu Vỹ tự
động viên mình.
Ráng lên anh, ráng lên Triệu Vỹ! Nhìn anh sải từng bước bơi
nặng nhọc, Đinh Đang biết Triệu Vỹ đuối lắm rồi, tiến đến sát mép nước, cô sẵn
sàng bơi ra cứu trợ nếu chẳng may anh gặp bất trắc gì.
Từng sải, từng sải một nặng nề, cuối cùng Triệu Vỹ cũng tiến
sát tới mép đá. Một tay bấu chặt lên hòn đá mồ côi, Triệu Vỹ hào hển hỏi, lòng
thầm cầu mong cô đừng như ảo ảnh lung linh trước mắt mình.
- Đinh Đang, có thật là em còn sống đó không?
- Đừng nói nhiều, lên bờ đi! – Mừng phát khóc lên được, Đinh
Đang dùng hết sức bình sinh kéo Triệu Vỹ lên bờ. Xót xa nhìn thân thể anh tái lạnh.
- Đinh Đang, em còn sống thật rồi, không phải là anh nằm mơ
phải không? – Sải người ra trên đá nghe chân tay rã rời. Triệu Vỹ cố nhướng mắt
lên nhìn cô. Bây giờ anh mới thấy mệt, thấy lạnh cóng người. Buồn ngủ quá!
- Không, anh không mơ. Em còn sống thật đây mà.
- Vậy thì mừng rồi – Nói được bấy nhiêu lời, sức lực như tan
biến cả, Triệu Vỹ ngoẹo đầu sang bên ngủ ngon lành. Mặc cô lay gọi cách nào
cũng không tỉnh lại. Anh đã mệt quá rồi!
Đặt tay lên mũi Triệu Vỹ, an lòng nghe anh thở điều hòa,
Đinh Đang ngồi yên bó gối nhìn anh ngủ. Gương mặt an lành, nụ cười rạng rỡ vẫn
còn đọng trên môi trông đẹp lạ dưới ánh trăng mờ ảo. Nhẹ tay chạm vào làn tóc
anh rối bời, ướt sũng cô bỗng thấy anh gần gũi thân thương lạ. Như ruột thịt,
như một phần cơ thể anh từ bao giờ vậy. Để cô sắt se lòng không chịu nổi, lo
cho anh bị gió đêm thổi lạnh.
Đinh Đang cũng lạnh, cũng co ro. Nhưng.. cô lại không màng.
Chỉ lo, chỉ nghĩ đến anh thôi. Cả ngày dầm nước, trúng cơn gió này, làm sao anh
chịu nổi?
Cắn nhẹ môi suy nghĩ, chợt nhớ đến một cảnh xem được trong
phim, cô liền nhẹ nhàng nâng anh ngồi dậy. Đặt đầu anh vào sát lòng mình, cô
quyết dùng thân mình che gió cho anh…
Một cái gì nhồn nhột cứ chạm vào mũi làm Triệu Vỹ không sao
ngủ được. Hắt xì hơi một cái thật to, mở mắt dậy, anh ngạc nhiên nhận ra mình nằm
trong vòng tay ấm áp của Đinh Đang.
Thoáng bất ngờ, hốt hoảng nhưng anh nhớ ra ngay. Lạy trời, vậy
là Đinh Đang không chết!
Nhè nhẹ chống tay ngồi dậy, anh kinh hoàng nhìn cô mặc phong
phanh. Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng đêm, anh nưh Lưu Nguyễn lần đầu lạc bồng
lai tiên cảnh.
Chao ôi! Liệu thế gian này có bức tranh nào đẹp hơn bức
tranh trước mắt anh? Giữa không gian yên tĩnh, giữa hàng vạn vì sao lấp lánh,
biển trời là một màu đen không phân ranh giới. Giữa muôn trùng tiếng sóng vỗ rì
rầm, là một thiên thần đang ngồi ngủ. Lặng yên, bất động cô như linh hoạt lạ
thường bởi mái tóc dài thả lòa xòa trong gió lộng.
Là kẻ từng trải, nhiều kinh nghiệm, thân thể một người con
gái với Triệu Vỹ chẳng lạ lùng gì. Nhưng hôm nay, trước tư thế ngủ ngồi của
Đinh Đang, nhìn cô dưới ánh trăng, Triệu Vỹ bỗng nghe lòng rung động một cách
khác thường.
Vô tư hồn nhiên quá! Đinh Đang ngủ đẹp như áng mây lành.
Tinh khiết như giọt sương vừa đọng trên cành lá. Cô ngủ ngon lành, say sưa
trong mộng đẹp, ngoan như đứa trẻ.
Nhìn sang bộ bikini của cô giờ chỉ còn một mảnh, bé xíu như
bàn tay, cháy xém bên ghềnh đá. Không cần đoán, anh cũng hiểu cô dùng cách nào
để ra hiệu cho mình.
Ngu ngốc quá! Sỉ tay lên trán cô mắng yêu, Triệu Vỹ lại thấy
buồn cười. Trên thế gian này, ngoài cô ra, chắc chẳng ai nghĩ ra kế sách trẻ
con kỳ cục ấy. Lớn ngần này vẫn vô tư không chịu nổi. Cô tưởng mình mới mười ba
hay sao chứ!
Lại còn dùng thân nhiệt ủ ấm cho anh nữa. Cô như không biết
đến câu “nam nữ thọ thọ bất tương thân”. Coi anh như con gái, như bạn đồng
trang lức, ôm ngủ ngon lành như vậy.
Đinh Đang vẫn là cô bé. Một chút gì giống như nỗi thất vọng
thoáng qua nhanh. Khẽ thở dài, Triệu Vỹ vòng tay ôm gọn cô vào lòng. Thôi thì
túng thế tùng quyền. Coi cô như em gái của mình cũng được.
Vòng tay của anh đã làm Đinh Đang giật mình chợt thức. Mỉm
cười, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh như những vì sao đêm sà xuống thấp:
- Anh tỉnh rồi à? Báo hại em lo quá. Phải ngồi canh anh mãi,
không dám ngủ chút nào.
Cô nói y như người vừa thức dậy là anh chứ không phải cô.
- Vậy thì … cảm ơn nghe! – Quay mặt giấu nụ cười vào bóng tối,
Triệu Vỹ chợt muốn siết chặt vòng tay, ôm cứng cô, trời ơi, người đâu mà dễ
thương đến lạ lùng.
- Không có chi. À! Ủa… – Đinh Đang đã nhận ra mình đang nằm
giữa vòng tay rộng của anh – Sao kỳ vậy? Lúc nãy… em ôm anh, chứ đâu phải… A!
Anh thức dậy lâu rồi có phải không?
Chẳng có cách nào để chối, Triệu Vỹ nhẹ gật đầu. Nghe tóc cô
thơm lừng mùi sữa bay quyện trong hương biển.
- Lạnh quá! – Co người nhỏ hơn trong lòng Triệu Vỹ, cô vô tư
nghịch nghịch mấy sợi lông trên ngực anh rồi bỗng kêu lên hốt hoảng – Trời ơi!
Triệu Vỹ, người anh nóng quá. Anh cảm rồi thì phải. Không được, em còn khỏe, để
em che gió cho anh.
- Ngồi yên đó đi!
Chợt gai người trước hành động nhoài người lên của cô, Triệu
Vỹ hét to. Ngăn cản cô, anh ngăn cản luôn ý nghĩ rồ dại của mình.
Bất ngờ bị hét, Đinh Đang giật nẫy người. Té ngồi xuống đùi
anh, cô giương tròn đôi đồng tử nhìn anh sợ hãi. Dường như anh chưa bao giờ cô
thấy mắt anh ngầu đỏ, hung tợn như vậy cả.
- Ngồi thì ngồi chứ, làm gì mà dữ vậy?
Tịnh tâm như kẻ ngồi thiền, Triệu Vỹ nhắm nghiền đôi mắt lại.
Các mạch máu căng phồng, mặt anh đỏ phừng lên. Xương sống như gai gai, khó chịu,
như sắp nổ tung rồi.
Sao kỳ vậy ta? Tự nhiên nghe hơi nóng hừng hực từ người anh
tỏa, Đinh Đang ngẩng đầu lên càng tin anh bị sốt. Bàn tay lạnh nhẹ đặt lên
trán, không làm dịu đi cơn nóng trong lòng Triệu Vỹ.
Trời ơi, Đinh Đang…. Tôi sắp chết rồi, em còn trêu ngươi nữa.
- Ôi, nóng quá! Không được, không được – Lẩm bẩm nói một
mình, cô lồm ngồm bò khỏi người anh, rồi dùng hết cơ thể lạnh cóng của mình phủ
xuống lưng anh.
- Trời ơi, ngồi yên không được hả? – Gầm to như sư tử, Triệu
Vỹ gạt mạnh tay cô rồi nhảy ùm xuống biển. Chỉ có cách này, anh mới không phạm
tội với cô thôi.
- Triệu Vỹ, anh điên rồi hả? Đã sốt còn ngâm mình trong nước
nữa, lên mau! – Không nhìn thấy anh đâu giữa bóng đêm dày đặc, cô tiến sát bên
mỏm đá hét to.
Không có tiếng trả lời, Triệu Vỹ như chìm mất trong lòng biển.
Biết anh cố ý lánh mặt mình, Đinh Đang thấy tủi thân, cô sụt
sịt.
- Không cho đụng thì thôi, từ từ nói, làm gì dữ vậy? Người
ta quan tâm mới vậy… Ừ… thì thôi, lên đi, người ta hứa ngồi yên, không đụng nữa.
Làn nước mát đã giúp Triệu Vỹ lấy lại quân bình. Nhìn Đinh
Đang khóc, anh thấy xót xa lòng. Nhưng biết dùng lời nào cho cô hiểu. Giữ giọng
gầm gữ, anh nói:
- Hứa rồi đó nghe! Nếu còn tái phạm ngày mai tôi bỏ lại đây,
không dắt vào đâu.
- Ai thèm! – Đôi môi cô dẩu dài, nhìn Triệu Vỹ người ròng
ròng nước bước lên từ mặt biển.
- Nghe đây, từ phút này anh bên đây, em bên đó, ranh giới ai
nấy giữ, cấm xâm phạm – Nói xong, anh bước về bên trái ghềnh đá, nằm luôn xuống.
Quay lưng lại phía Đinh Đang, anh như ngầm cho cô biết mình không muốn nói chuyện
đâu.
- Xì, không nói thì không nói, làm như người ta thèm lắm.
Quay lưng, Đinh Đang đùng đùng đi về ghềnh đá của mình, ngồi xuống. Trề dài
môi, cô cũng quay lưng lại, chìm dần vào giấc ngủ.