Thức ăn còn đầy ắp trên bàn, buổi tiệc mừng cho đội bóng trước
buổi ra quân vẫn vẫn ồn ào, tấp nập lời chúc tụng. Vậy mà… Đinh Đang lại bỗng
dưng bỏ đũa. Thở ra một cái dài, cô lặng lẽ rời bàn, ra sân tìm một góc vắng ngồi
buồn.
Cô bé làm sao vậy? Từ bên kia bàn đối diện, Triệu Vỹ không bỏ
qua một hành động nhỏ nào của Đinh Đang. Từ sáng tới giờ, cứ như kẻ mất hồn, mắt
xa xăm rưng rưng muốn khóc.
Mình hay một người nào trong đội banh đã làm buồn lòng cô
bé? Triệu Vỹ thấy bất an. Thái độ của Đinh Đang hôm nay khác hẳn ngày thường.
Giận ai sao cô bé không la, không hét, không đùng đùng dậm cẳng?
Im lặng, buồn thiu như mang nhiều tâm sự. Không được, phải hỏi
cho ra lẽ. Đứng dậy khỏi bàn, nói vài lời tạm biệt với anh em, Triệu Vỹ ra sân
tìm cô. Dù biết làm như vậy là không đúng, là một điều tối kỵ của đôi banh trước
lúc ra quân. Đội trưởng, sao lại bỏ mặc anh em chứ?
Vén mấy dây Cát Đằng buông lòa xòa trước mặt, Triệu Vỹ dừng
chân ngắm Đinh Đang. Trên ghế xích đu, cô ngồi yên tư lự. Đôi mắt buồn không
khóc làm cô lớn hơn nhiều.
Từ hôm ở bãi biển trở về, Triệu Vỹ bỗng thấy mình quan tâm
nhiều đến Đinh Đang. Đi đâu, làm gì, anh cũng nôn về gặp cô. Ở nhà cũng vậy,
đôi mắt anh vẫn thường dõi theo bước chân của cô. Sung sướng mỉm cười mỗi khi bắt
gặp một cử chỉ vụng về, trẻ con của cô bé.
Đinh Đang đã giận anh, giận thật nhiều. Không thèm nói chuyện,
thậm chí còn tự một mình bơi vào bờ, không cần anh nữa. Lúc đó, nhìn Đinh Đang
bơi vừa đẹp, vừa nhanh như rái cá, anh nghe người hừng hực giận. Thì ra, cô bé
không chết đuối, không tình cờ trôi dạt vào ghềnh đá, mà cố tình… cố tình đánh
lừa, chọc tức anh. Báo hại anh một phen sợ cuống cuồng.
Cô bé giận anh, anh giận cô bé. Hai người chẳng ai nói tiếng
nào, hầm hầm trở về khách sạn trước đôi mắt nghi ngờ, đầy kinh ngạc của mọi người.
Một đêm mất tích, cùng kiểu ăn mặc phong phanh của Đinh Đang, dù không muốn người
ta cũng nghĩ nhất định giữa cô và anh phải có chuyện gì rồi.
Nhất là Tuyết Ngân, cô giận lắm. Dù lòng còn nặng trĩu nỗi
buồn Kiệt Phong, cô vẫn kéo anh ra góc vắng, tát một bạt tai và mắng cho anh một
trận.
Biết có giải thích cũng chẳng ai tin, Triệu Vỹ ôm nỗi oan trở
về phòng nghe lòng thanh thản. Rồi từ từ mọi người cũng hiểu thôi. Cây ngay,
anh sợ gì chết đứng?
Chỉ có Đinh Đang, cô bé la oai oái, giãy nảy lên trong buồng
như đạp nhằm tổ kiến khi bị cùng một lúc bà Bảy, dì Ba và Tuyết Ngân tra hỏi.
Nghe cô bai bải chối, khóc lóc giận hờn, qua khe vách Triệu Vỹ không sao nén được
tiếng cười. Cái mặt cô lúc này chắc đỏ dừ lên, trông ngộ lắm.
Vừa cười xong, anh phải đỏ mặt xấu hổ ngay vì các câu hỏi
lung tung của cô bé. Thì ra, cô bé cứ thắc mắc trong lòng, không hiểu vì sao
anh lại gây, lại đuổi cô đi, lại nhảy ùm xuống biển.
Hiểu rõ nguyên nhân cơn sốt bất thường của gã con trai trước
cơ thể hớ hênh của một người con gái. Nhưng cả ba người đều ngượng ngùng không
thể trả lời. Lấy cớ lảng sang chuyện khác rồi từ tạ về ngay, không dám ngồi
lâu. Sợ Đinh Đang lại lôi ra một lô câu hỏi khó trả lời khác.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Triệu Vỹ tỏ ra đại lượng
cùng phái nữ. Mở lời làm lành trước, dù tất cả lỗi lầm đều phát sinh từ Đinh
Đang.
Vậy mà… chẳng biết thân còn làm cao, nghỉnh nghỉnh cái mặt
lên không thèm nói chuyện. Chờ khi anh tiết lộ chuyện “phong thư bí mật”, cô mới
giật nảy mình, quay đầu lại:
- Có chuyện đó thật sao?
- Thật vậy! – Rút lá thư bí mật của một người tốt bụng dấu
tên đã mua lại miếng đất của bà Tư mập với giá cao gấp hai lần, kèm theo giấy ủy
quyền, cho phép đội banh “Tự Cường” được toàn quyền sử dụng, Triệu Vỹ từ tốn kể
cô nghe.
Ngày từ lúc bà Tư bảo miếng đất có người mua Triệu Vỹ đã
đoán được, chủ nhân chính là ba của anh chứ không phải ai xa lạ. Ông làm như vậy
chỉ muốn triệt đường sống của anh, buộc anh quay trở về đầu phục, tiếp tục làm
con ngoan, coi sóc cả sự nghiệp đồ sộ giúp ông.
Khác với trí tưởng tượng của anh, Đinh Đang không hề mừng rỡ,
vỗ tay nhẩy cẫng lên theo đúng bản chất trẻ con thường nhật. Cầm tờ giấy ủy quyền,
đôi mắt cô lặng câm, như nghĩ đến điều gì lạ lắm. Triệu Vỹ không đoán nổi.
Anh không đoán nổi nguyên nhân làm cô buồn thiu mấy ngày liền.
Cũng như không hiểu được vì sao vì khách dấu tên kia lại bỗng tốt bụng với
mình. Bỏ khoản tiền lớn như vậy mua mảnh đất, rồi cho đôi banh mượn tập vô điều
kiện. Khó hiểu vô cùng.
Không khó hiểu đâu, nếu như anh biết được. Vì nóng lòng bắt
con về, ông Hưng đã không ngại chịu thiệt ký một hợp đồng với công ty Triệu Đạt.
Lấy có cần xây dựng một khu vui chơi giải trí nhỏ cho con gái, ông bằng lòng
mua lại miếng đất vô giá trị trong con hẻm nhỏ. Thấy giá hời, chẳng chút nghi
ngờ, Triệu Đạt bán ngay.
Cơn gió đêm nhẹ thổi, khẽ khàng làm rơi cánh Cát Đằng trước
mặt Đinh Đang. Tội nghiệp cành hoa tím, còn tươi đã vội lìa cành. Cô cúi nhặt rồi
chợt nhận ra sau mớ dây leo, Triệu Vỹ đang nhìn mình đăm đăm.
- Em mệt à? Sao không vào dự tiệc?
Tia mắt cô kịp thời cắt ngang dòng suy tưởng của anh. Khàn
khàn giọng, cố làm ra vẻ tự nhiên, Triệu Vỹ bước lên một bước.
- Trong đó ồn ào quá, em hơi bị nhức đầu – Tránh không nhìn
vào mắt anh, cô đẩy cho chiếc xích đu đưa nhè nhẹ.
Sắp phải xa nhau rồi, Triệu Vỹ ơi, anh có biết không.
- Bao lâu rồi, sao không kêu chị Ngân bắt gió cho? – Đưa tay
nắm cho chiếc xích đu dừng lại, Triệu Vỹ nhẹ nhàng ngồi xuống, trao cho cô chai
dầu – Em xức đi, dầu xanh trị nhức đầu hay lắm.
Nhè nhẹ mở nắp chai dầu, chấm một miếng lên mũi, Đinh Đang bỗng
trào nước mắt. Bỗng thèm kể anh nghe tất cả về mình.
- Em sao vậy? Nhức đầu lắm hả? Để anh bắt gió cho – Thấy nước
mắt lưng tròng trên má cô, Triệu Vỹ vội đỡ lấy chai dầu. Hai ngón tay cái day
day trên thái dương Đinh Đang, vừa làm anh vừa trách.
- Em tệ quá, bịnh sao không nói với ai? Rủi có chuyện gì rồi
sao hả?
Dễ chịu quá, Đinh Đang nhắm đôi mắt lại, cảm nhận hơi nóng từ
bàn tay anh tỏa khắp người mình. Bàn tay nhẹ nắm bàn tay, mở mắt ra dịu dàng,
cô hỏi:
- Triệu Vỹ, anh lo cho em lắm hả?
- Ừ! Lo lắm – Tiếp tục bắt gió cho Đinh Đang, Triệu Vỹ như
không để ý đến ánh mắt cô bé nhìn mình trìu mến.
- Vậy lỡ một mai phải xa nhau, anh có nhớ em không?
- Sao lại phải xa nhau? Chúng mình đang ở bên nhau vui vẻ lắm
mà? À! Hay là… – Thoáng nghi ngờ, Triệu Vỹ dừng tay nhìn cô như dò xét – Em sắp
phải đi đâu?
- Đi đâu chứ? – Giật mình, Đinh Đang lấp liếm nhanh – Ngoài
chỗ này, em còn chỗ nào để mà đi nữa.
- À! – Thở phào ra như thoát nạn, Triệu Vỹ gật gù – Không
đi, sao em lại nói chuyện xa nhau?
- Vì em nghĩ, hổng lẽ mình ở cạnh bên nhau mãi trọn đời sao?
Rồi mai mốt anh còn đi lấy vợ, em lấy chồng. Sao mà gần bên nhau được? – Nói
câu này, lòng Đinh Đang đau nhói. Cứ như cô sắp phải theo chồng đến nơi rôi.
- Ừ nhỉ? -Đậy nắp chai dầu lại, chống tay lên cằm Triệu Vỹ
như vỡ lẽ. Vấn đề tự nhiên này, bao lâu nay anh lại như quên mất, không hề nghĩ
đến. Tưởng chung một gia đình, anh chẳng nghĩ đến phút chia tay.
Phải chăng, với Đinh Đang, với Tuyết Ngân, từ lâu rồi tái
tim anh không còn coi họ là người dưng nữa. Êm đềm gắn bó quá, sao họ không thể
ở bên nhau cho tới già tới chết?
Làm sao được, Đinh Đang nói đúng. Cả ba đều hãy còn rất trẻ,
còn những mảnh đời riêng không thể chan hòa. Còn vợ, còn chồng, còn bao ràng buộc.
Chẳng đơn giản đâu.
Phải chia tay, phải xa nhau ư? Điều này với anh sao khủng
khiếp. Anh không thể hình dung nổi cuộc đời mình thiếu bóng Đinh Đang. Cô đã là
hơi thở, là một phần cuộc sống của anh rồi.
- Triệu Vỹ nghe em hỏi này! Xa nhau rồi, anh có nhớ em
không? – Như chỉ quan tâm đến vấn đề này, cô không bỏ qua câu hỏi – Nhớ, dĩ
nhiên là nhớ rồi, nhưng sao bỗng nhiên em lại nói đến chuyện chia tay giữa lúc
này nghe buồn vậy? – Như chẳng hài lòng, Triệu Vỹ trách.
- Vì em nghĩ điều ấy sớm muộn rồi cũng xảy ra thôi – Cố
tránh không cho anh thấy giọt lệ vừa tràn ra khóe, Đinh Đang quay nhanh vào
bóng tối.
- Không sớm đâu, trừ phi… Triệu Vỹ bỏ ngay câu nói, Đinh
Đang khẩn trương:
- Trừ phi sao hả?
- Trừ phi em muốn lấy chồng rời xa anh, rời xa Tuyết Ngân chốn
này.
- Không bao giờ, không bao giờ em lấy chồng trước anh đâu. –
Đinh Đang cãi thật nhanh – Mà bao giờ anh mới cưới vợ lận? – Đinh Đang thấp giọng
nghe nghèn nghẹn.
- Còn lâu lắm! – Triệu Vỹ đáp mơ hồ.
- Lâu chứ có phải không đâu! – Tự nhiên giận hờn, Đinh Đang
nói lẩy.
- Không! Ồ! – Triệu Vỹ bỗng phì cười – anh có phải pê đê đâu
mà không lấy vợ. đ em buồn cười thật.
- Ừ! Buồn cười thật! Nghe xấu hổ, Đinh Đang lảng sang chuyện
khác:
- Mà vợ anh là ai vậy?
- Làm sao anh biết được? Cô ấy vẫn chưa xuất hiện mà! – Triệu
Vỹ lại cười – Em ngộ thật đó Đinh Đang, tự nhiên nói chuyện đâu đâu.
- Không đâu! Em biết vợ của anh là ai đó. – Đinh Đang nói chắc
như đinh đóng cột.
- Là ai vậy? – Triệu Vỹ tò mò.
- Là Thanh Thanh, nếu không phải thì là Tuyết Ngân. Em biết
anh có cảm tình với họ lắm.
- Không phải đâu – Triệu Vỹ nói nghiêm túc – Anh bảo đảm với
em, vợ anh là một người hoàn toàn khác.
- Em không chịu, em không chịu – Đầu lắc lia, Đinh Đang như
đứa bé bị phật lòng – Anh phải cưới một trong hai người đó.
- Để làm gì? – Lắc đầu, Triệu Vỹ lại cười, Đinh Đang nói tỉnh
bơ:
- Vì họ quen em, sau này em mới thường xuyên thăm anh được.
- Ngốc quá! – Cốc nhẹ lên đầu Đinh Đang, Triệu Vỹ cười hiền
– Bộ vợ khác rồi người ta không cho em thăm anh hả?
- Nhưng, em không thích – Nghe ấm ức trong lòng, Đinh Đang hỉnh
mặt lên.
- Thôi, không cãi nữa – Triệu Vỹ chợt nghiêm – Nghe anh hỏi,
sao mấy hôm nay đột nhiên em buồn vậy? Đội banh có ai làm gì phật ý em không? –
thấy cô lắc đầu, Triệu Vỹ khẽ cau mày – Vậy sao em không mừng? Ngày mai đội
banh Tự Cường chính thức đựơc mời giao đấu tranh cúp quốc gia. Cơ hội tốt như vậy,
sao em không chúc mừng anh, chúc mừng mọi người.
- Chúc mừng anh, chúc mừng bọn họ? Em muốn lắm chứ! Đôi mắt
Đinh Đang chơm chớp nhiều tâm sự. Nhưng… giá mà anh biết được, ngày mai khi anh
và đội banh chính thức bước vào trận đấu, thì cũng là lúc em phải theo ba trở về
nhà, xa các anh mãi mãi. Trận đấu đó, chính là món quà cuối cùng em bắt ba phải
nhọc công tặng cho anh đó.
- Trời ơi, Đinh Đang, cả Triệu Vỹ nữa. Hai người trốn ra đây
ngồi, báo hại mọi người tìm gần chết – Cùng với tiếng kêu của Tuyết Ngân, hơn
mười anh em trong đội banh ló đầu qua khung cửa. Đã ngà say, họ ào ào phản đối:
- Đội trưởng, chơi kỳ vậy? Chưa gì đã bỏ mặc anh em.
- Triệu Vỹ, vào đây, vào đây! Thằng Sáu thẹo nó bảo vừa phát
hiện ra một cách đá mới, hay lắm.
- 100% đội trưởng ơi!
- Ờ, được rồi – Chợt nhớ mình đã bỏ đội banh lâu quá, Triệu
Vỹ đứng lên, vẫy tay đáp lời bọn họ rồi cúi xuống bảo Đinh Đang, cô vẫn ngồi
yên trên ghế, xăm xoi mấy ngón tay, mắt buồn thiu – Mình vào thôi em, ngày mai
xuất quân rồi, đừng tạo thành điềm gở, không tốt cho tâm lý thi đấu của anh em.
Uể oải chống tay đứng dậy, bước sau lưng Triệu Vỹ, Đinh Đang
nghe lưu luyến, nghe giận Tuyết Ngân và bọn người kia vô hạn. Vậy là… cô đã
không nói hết những điều muốn nói với anh rồi. Triệu Vỹ ơi! Em sẽ không quên
anh, không bao giờ đâu. Anh biết không?