ệm, mắt nhìn chùm đèn pha lê trước mặt. Cô bỗng nhớ Triệu Vỹ
cồn cào.
Mười giờ sáng, thường khi giờ này ở nhà, cô đang loay hoay
dưới bếp chuẩn bị nấu cơm. Khói lửa mịt trời, nước mắt nước mũi chảy tèm lem,
chân tay đầy lọ, đầu tóc đẫm mồ hôi, mà sao cô không thấy mệt, không thấy chán
ăn dù thức ăn chỉ là một cái hột gà luộc dầm với nước tương thôi.
Đinh Đang nhớ nôn nao cái cảm giác vui khấp khởi khi xách gà
mèn cơm nhảy tung tăng trên hè phố. Nhớ giọng cười phá lên của đám phu khuân
vác trêu ghẹo cô. ôi! Những phút thần tiên đó, nay biết tìm đâu nữa?
Sáu tháng trở về nhà sống với cha là sáu năm dài. Đinh Đang
có cảm giác mình bị giam cầm trong địa ngục. Như một tù nhân, đi đâu làm gì
cũng không tránh khỏi đôi mắt điện tử của cha.
Mấy lần nhớ quá không chịu nổi, cô vờ đi chợ rồi lẻn về khu
phố cũ thăm anh. Nhưng… mười lần như một, cô đều bị chú Thanh tài xế cản đường.
Lấy cớ đi theo bảo vệ, đưa đón, nhưng thực chất Đinh Đang biết chú tuân lệnh
cha, giám sát, cản trở không cho cô tìm Triệu Vỹ.
Không gặp được anh lòng Đinh Đang nóng như hơ. Ăn không
ngon, ngủ không yên. Làm gì, lúc nào ở đâu, hình bóng anh cũng chập chờn ẩn hiện.
Cô tiếc là mình không có được tấm ảnh nào của anh để làm lưu niệm cả.
Triệu Vỹ ơi, bây giờ anh làm gì, ở đâu? Có thắc mắc trước sự
mất tích bất ngờ của em không? Anh có nhớ, có tìm em, có quên ăn mất ngủ?
Thẫn thờ trên khung cửa sổ lầu năm, đôi mắt Đinh Đang u buồn,
mơ mộng.
Sao lại là Triệu Vỹ? Sao cô chỉ nhớ một mình anh mà không là
ai khác? Bà Bảy, dì Ba, Tuyết Ngân nữa chi? Những con người cô đã mang ơn, thân
thiết như ruột thịt? Lạ lùng cho ý nghĩ của mình, Đinh Đang hoang mang hỏi chị
bếp. Lắc đầu không tin khi chị bảo rằng cô đã yêu.
Yêu! Ôi, khác nào sét đánh ngang tai. Ba ngày liền Đinh Đang
vùi đầu trong chăn, đóng kín cửa phòng. Lẽ nào như vậy được? Cô hết là con nít
rồi sao? Từng ấy tuổi đầu đã biết yêu đương thẫn thờ. Ăn làm sao, nói làm sao với
ba đây? Mang đầy mặc cảm xấu xa và tội lỗi, cô ghê tởm chính bản thân mình.
Rồi nỗi sợ hãi, mặc cảm tội lỗi cũng biến dần đi, trả lại
Đinh Đang một tâm tư phấn chấn rộn ràng. Đôi má đỏ hồng lên, siết chặt cái gối
vào lòng, cô nhắm mắt hình dung, hồi tưởng lại cảnh đêm nào trên bãi biển. Ngỡ
bờ vai anh còn đó, đầy sức sống, chở che.
Đinh Đang bắt đầu dệt mộng. Cô thấy mình thành cô dâu, còn
anh là chú rể. Trong chiếc xoa rê trắng đuôi dài, cô đẹp như tiên. Bà Bảy, dì
Ba, Tuyết Ngân và cả đội banh cùng đi rước dâu. Ai cũng tròn xoe mát, trầm trồ
khen cô đẹp.
Cốc, cốc, cốc…
Tiếng gõ cửa phá tan cơn mộng đẹp. Mở mắt ra, không buồn ngồi
dậy, Đinh Đang gắt:
- Ai đó?
- Chị đây, chị Lan đây – Tiếng chị bếp thầm thì qua lỗ khóa.
- Ồ! Có tin rồi – Tung chăn ngồi dậy, chạy nhanh ra cửa,
Đinh Đang lôi chị Lan vào hỏi dồn dập – Sao chị? Có gặp được Triệu Vỹ không? Chị
không làm lộ chuyện của em chứ?
Như đã quen tính Đinh Đang, chị Lan ngồi yên chờ cô hỏi xong
rồi mới từ từ nói:
- Chị không gặp Triệu Vỹ, cũng chẳng gặp Tuyết Ngân. Chỉ gặp
bà Bảy thôi. Bà Bảy bảo Triệu Vỹ đi rồi. Trước khi đi còn dặn bà trao lại cho
em món quà.
Vừa nói chị vừa lôi trong túi ra một gói vuông vuông được bọc
rất kỹ lưỡng.
- Đưa cho em – Nóng lòng, Đinh Đang giật nhanh món quà trên
tay chị, tháo nhanh lớp giấy gói bên ngoài – Là trái banh ư? – Đôi mắt Đinh
Đang mở lớn tròn xoe không hiểu. Triệu Vỹ nghĩ gì mà lại tặng cô trái banh của
vua bóng đá Vương Thanh? Vật mà anh quý nhất trên đời? – Còn gì không chị? – Lật
nhanh mớ giấy dưới chân, Đinh Đang hy vọng tìm ra bút tích của anh viết lại cho
mình.
- Không có – Như bàng quan, chẳng buồn để ý đến vẻ thất vọng
trên mặt Đinh Đang, chị Lan buông gọn.
- Sao chị không hỏi bà Bảy giùm em xem Triệu Vỹ đi đâu chứ?
Bao nhiêu thư em gởi ảnh có nhận được không? Sao chẳng hồi âm vậy? – Xoay xoay
trái banh trên tay, Đinh Đang hờn giận – Có biết người ta mong không chứ?
- Ờ! – Như chợt nhớ, chị Lan lại lôi từ trong giỏ ra một xấp
thư dày cộm.
Mắt Đinh Đang vụt sáng. Cô giằng nhanh lấy xấp thư:
- Ảnh hồi âm cho em bao nhiêu thư đây hả? Ủa,… sao kỳ vậy? –
Thêm một lần nữa đôi mắt Đinh Đang mở to kinh ngạc. Toàn thư của mình mà. Lại
còn nguyên chưa bị xé lá nào.
- Cậu ấy không có ở nhà – Như hiểu nỗi hoang mang trong lòng
cô, chị Lan giải thích rồi nói thêm một câu làm cô thẹn chín người – Mà em cũng
siêng ghê hén? Hơn hai chục lá thư…
Sáu tháng, hai mươi lá. Tính đều ra một tháng hơn ba lá thư
ư? Đinh Đang không ngờ mình viết cho anh nhiều như vậy và cũng không nhớ nổi
mình đã viết những gì cho anh trong ngần ấy thời gian xa cách.
Thấy cô cứ ngồi im, ôm chồng thư vào ngực, mắt đăm chiêu, chị
Lan khẽ thở dài, lắc đầu không hiểu nổi. Dù ba mươi sáu rồi, chị vẫn chưa một lần
vương vấn ái tình, nên chuyện khổ đau, nhung nhớ đối với chị xa lạ lắm. Không
biết nói câu gì để an ủi Đinh Đang, chị nhẹ lui gót ra ngoài lo cơm nước. Vì
thương cô, chị đã cãi lời ông chủ tìm đến nhà Triệu Vỹ. Thật không nên, không
nên một chút nào.
Chị Lan đi đâu rồi Đinh Đang vẫn chưa hay. Ôm xấp thư còn
nguyên vẹn trong lòng, cô thấy hụt hẫng trong lòng. Sao lại như vậy được? Triệu
Vỹ đi đâu? Cách nói của bà Bẩy thật lập lờ khó hiểu.
Mở từng phòng thư một, đọc lại những dòng chữ mình đã viết
cho anh, Đinh Đang như đang kiểm chứng lại lòng mình. Thì ra cô đã yêu anh. Yêu
thật sự không lầm đi đâu được. Nước mắt rơi nhạt nhòa dòng thư cũ, Đinh Đang phần
nào hiểu được tâm sự của Thanh Thanh.
Rốt cuộc rồi mình cũng giống họ thôi, những người con gái vì
tình mà đau khổ. Ngày trước cô cười người ta dại dột. Còn bây giờ cô cũng chẳng
khôn hơn gì. Hai mươi lá thư ấp ủ bao nhung nhớ gởi đi rồi chẳng nhận được một
dòng, một chữ hồi âm nào. Không hờn không trách thì thôi, cô còn toan viết tiếp
cho anh lá thư thứ hai mươi mốt nữa.
Chiều chiều, ngồi trước cửa ngóng bác đưa thư, trái tim Đinh
Đang bao lần run lên vì mừng rồi lại não nề thất vọng. Triệu Vỹ vẫn như cánh
chim cuối chân trời, mờ mịt. Anh quên cô thật rồi.
Đến từ lâu, nhưng ông không vội đẩy cửa bước vào. Đứng yên
nhìn con qua lỗ khóa, ông chợt nghe lòng đau quặn thắt. Chẳng nghi ngờ gì nữa,
Đinh Đang đã đem lòng yêu Triệu Vỹ, đúng như lời con Lan mách lẻo.
Không thì con bé đâu ôm trái banh trong lòng, vừa đọc thư vừa
tuôn nước mắt như mưa. Thân thể gầy còm, dung nhan tiều tụy, trông tội nghiệp
biết bao.
Nhẹ đưa tay lên mặt, lau nhanh dòng nước mắt, ông Hưng nghe
hối hận. Tự trách mình không cương quyết từ đầu, để con phải lụy tình đau khổ.
Tính sao đây? Nhăn vầng trán suy tư, ông nghe lòng rối rắm.
Thật ra chuyện cũng chẳng lớn lao gì. Yêu đương nhăng nhít thôi mà. Đời người
ai không phải một lần nếm trải. Dù sao, Đinh Đang cũng lớn rồi. Cặp bồ, có bạn
trai đâu phải là chuyện lớn động trời khiến ông phải bận tâm, rối trí?
Cũng tại Triệu Vỹ thôi. Gã con trai nó lầm lẫn yêu thương có
nhiều huyền thoại hoang đường quá.
Thôi thì ông không chê hắn cái tội nghèo. Học hành chẳng biết
đến đâu, để không thể kiếm được một việc làm nhàn hạ. Bốc vác trên bến cảng. Ừ…
thì cũng được đi. Nghề nào cũng là nghề. Nghèo giàu gì cũng con người trong trời
đất. Miễn sao tâm địa hiền lương, nhân hậu, yêu Đinh Đang thật lòng thật dạ, để
con ông có thể vui, hạnh phúc, ông sẵn sàng mất mặt với đám bạn làm ăn mà chấp
nhận hắn.
Nhưng… đầu này chưa điều tra, tìm hiểu xong thì lù lù đằng
kia hắn lại lòi đuôi là một gã công tử hào hoa. Chẳng những bay bướm không
thôi, hắn còn nổi tiếng với bao chiến tích lẫy lừng, ăn chơi, xài tiền như nước.
Là một người đàn ông chân chính, ông không thể nào chấp nhận
được sự thật này. Tim như sôi lên vì giận dữ, ông lo lắng cho Đinh Đang. Lịêu
con bé có còn được yên lành nguyên vẹn sau bao nhiêu ngày làm chú thỏ ngây thơ
sống cạnh con cáo già lọc lõi?
Không được, đẩy mạnh cửa bước vào, ông quyết hỏi con cho ra
lẽ, rồi chuyện có thế nào cũng mặc.
- Ba! – Để ông bắt quả tang mình với chồng thư dày cộm, với
hai hàng nước mắt tuôn ròng ròng trên má, Đinh Đang sợ điếng hồn. Trái banh rời
khỏi tay lăn tròn đến trước mặt ông.
- Đinh Đang, con sao vậy? Lại giận dỗi ai à? – Vờ như không
biết, ông cúi nhặt trái banh, bước lại gần con trìu mến hỏi – Cho ba biết đựơc
không?
- Còn hỏi nữa, ba chứ ai – Tự nhiên nghe tức trong lòng,
Đinh Đang trút giận xuống người ông – Tối ngày cứ nhốt con nhà hoài, sao chịu nổi.
- Thì ba không nhốt con trong nhà nữa. – Nhẹ vuốt tóc con,
ông kín đáo lia mắt qua chồng thư trên tay Đinh Đang. Sao lạ vậy? Ông nhíu mày
lạ lẫm khi nhận ra toàn thư của Đinh Đang thôi – Nhưng con hãy kể ba nghe. Giữa
con và Triệu Vỹ đã xảy ra những chuyện gì?
- Xảy ra những chuyện gì ư? – Lau nước mắt, Đinh Đang nhìn
ông lạ lẫm – Nhiều kinh khủng lắm, làm sao mà con nhớ hết?
- Nhiều lắm ư? – Ông Hưng sợ điếng hồn, rút khăn lau mồ hôi
trán – Không sao đâu, con cứ kể đi, ba muốn nghe mà.
- Cũng được – Tự nhiên thèm tâm sự, Đinh Đang kể ông nghe tất
cả chuyện của mình và Triệu Vỹ. Từ ngày đầu anh đánh rơi chùm chìa khóa, hiểu lầm,
gây cãi nhau. Anh và cô như oan gia thù địch. Đến khi anh bị ba đuổi khỏi nhà,
cô vô tình đọc được dòng nhật ký của anh để trở nên thân thiện. NHất nhất đầu
đuôi không bỏ xót một chi tiết dù nhỏ nhặt nào, cô lần lượt kể ông nghe.
Vậy là… Triệu Vỹ không gạt bé, không hề giấu giếm thân phận
của mình như ông tưởng. Như trút được gánh nặng ngàn cân, ông thở phào ra nhẹ
nhõm rồi chăm chú nhìn con.
Quả là tình yêu màu nhiệm thật, có thể cải tử hoàn sinh, cứu
sống muôn loài. Không tin ư? Nhìn Đinh Đang con ông thì biết. Mới đó vẻ mặt ủ dột
đã mất tiêu. Mặt mày rạng rỡ, mắt ngời sáng, con bé kể về Triệu Vỹ say mê không
biết chán. Dường như càng lúc càng hăng.
- Đinh Đang à, có phải con và Triệu Vỹ đã yêu nhau? – Chợt cắt
ngang câu chuyện, ông nhìn con chăm chú, chờ phản ứng.
- Con…. con… – Biết không thể giấu cha và cũng không muốn giấu
làm gì, Đinh Đang cắn nhẹ môi ấp úng, mặt đỏ bừng xấu hổ – con cũng không biết
nữa. Chúng con chưa ai nói với ai về vấn đề này. Nhưng… con có cảm giác rằng…
Triệu Vỹ chẳng yêu con. Ảnh chê con còn con nít.
Nguy hơn tưởng tượng của ông rồi. Đinh Đang đã đơn phương
yêu người ta trước. Hèn gì mấy hôm nay con bé cứ u sầu, ủ rũ. Không được! Phải
cắt đứt ý tưởng này trong nó ngay lập tức, bằng cách nào bây giờ? À! Như chợt
nhớ, ông chìa tờ báo ra trước mặt con.
- Đinh Đang, con đọc đi!
Đang nói chuyện tình yêu, sao ba lại chuyển đề tài bắt mình
đọc báo? Như ngạc nhiên, Đinh Đang ngước mắt nhìn. Bắt gặp cái gật đầu khuyến
khích của ông, cô lật tờ báo ra và chợt hiểu.
Triệu Vỹ ư? Đúng là Triệu Vỹ rồi. Nhưng… sao anh được in
ngay trang bìa vậy? Để xem: một ngôi sao vừa xuất hiện trong làng bóng đá. Ngai
vị của vua bóng đá Vương Thanh đã được kế thừa. Triệu Vỹ với lối đá xà tuyệt đẹp
đã giành được vương miện “Đôi giày vàng” tại cúp vô địch Đông Nam Á..
Ôi! Thật vậy sao? Trang báo được lật nhanh vội vã. Như quên
mất ông Hưng, Đinh Đang cúi đầu chăm chú đọc. Thật không ngờ chỉ mới sáu tháng
thôi, Triệu Vỹ đã làm được chuyện thần kỳ. Tài giỏi thật!
Càng đọc càng say mê, càng vỡ lẽ. Thì ra bao ngày nay cô đã
trách oan anh. Không nhận thư phải đâu anh vô tình, vô nghĩa. Anh bận sang Thái
Lan thi đấu mà.
Theo các phóng viên, Triệu Vỹ là một phát hiện của huấn luyện
viên Phan Khải. Ông đã tình cờ bắt gặp anh sáng chói giữa đội banh không chuyên
nghiệp Tự Cường trong một trận giao tranh hữu nghị bán vé từ thiện giúp đỡ đồng
bào bị thiên tai, lũ lụt.
Họ còn nhấn mạnh, nhắc nhở đến công lao của một người mà
Đinh Đang không bao giờ ngờ đến. Đó chính là ông Hưng, ba của cô. Đó chẳng qua
lúc bị phỏng vấn, Triệu Vỹ cứ luôn miệng nhắc đến ông, một mạnh thường quân đã ủng
hộ đội bóng hết mình. Từ sân bãi.. đến việc góp phần đưa anh đến thành công rực
rỡ hôm nay. Ông chính là người chịu bỏ ra năm mươi triệu mua chiếc vé từ thiện
đầu tiên của ban tổ chức với một yêu cầu.Cho đội banh Tự Cường được tham dự giải
và cũng nhờ thế mà huấn luyện viên Phan Khải phát hiện được một nhân tài.
Không phải vậy đâu! Đinh Đang nghe ganh tỵ, Triệu Vỹ hiểu lầm
rồi. Nếu phải tính, công bằng mà nói công này là phần cô. Chính cô chứ ai đã bắt
ba làm như vậy, cô mới chịu về. Nhưng thôi… thấy anh thành công cô cũng mừng lắm.
Cuối cùng rồi anh cũng tạo thành sự nghiệp từ đam mê của bản thân mình. Thích
thật!