- Con dường như vui lắm, phải không? – Thấy con ôm tờ báo tủm
tỉm cười, ông Hưng hỏi. Không giấu giếm, Đinh Đang gật đầu:
- Vâng, vui lắm. Triệu Vỹ đã thành công. Ba biết không, toàn
công của con đó. Trời ơi, đội banh Tự Cường bây giờ vui phải biết. Họ chắc đang
liên hoan với nhau, cười hỉ hả. Không được, ba phải cho con đi. Con muốn chúc mừng
Triệu Vỹ. Anh hẳn cũng đang nóng lòng gặp con ghê lắm. Chà, có biết bao nhiêu
chuyện cần tâm sự. Đi Thái Lan, chắc anh chụp nhiều hình lắm.
- Đừng ngây thơ quá Đinh Đang. Sự việc không như con tưởng
tượng đâu.
- Là sao cơ? – Đang hớn hở, nghe cha nói, Đinh Đang quay đầu
nhìn lại.
- Với thành công đó, Triệu Vỹ bây giờ chẳng ở không để đến với
“Tự Cường” đâu. Mà dù có rảnh.. anh ta cũng không giết thời gian của mình bằng
những cuộc tiếp xúc, giao lưu vô bổ vậy. Biết bao cuộc tiếp xúc, chuyện trò
quan trọng hơn chờ anh ta trước mắt – Bằng kinh nghiệm của một người từng trải,
ông nhìn con như thương hại.
- Không đâu, Triệu Vỹ không phải hạng người như ba nói. Con
nghĩ, người đầu tiên anh muốn gặp là con, nơi đầu tiên anh đến sẽ là đội banh
“Tự Cường” – Không tin lời ông chút nào, Đinh Đang cãi – Dù sao con và đội banh
cũng có với anh quá nhiều kỷ niệm. Hay nói đúng hơn là tụi con đã giúp đỡ anh.
- Đành rằng vậy, nhưng lòng người không đơn giản như con
nghĩ – Ông vẫn khư khư giữ ý kiến của mình – Lúc thất bại người ta khác khi
thành công người ta cũng khác. Con đừng quá tin người.
- Dù ba nói gì, con cũng không tin Triệu Vỹ là hạng người
tham sang phụ khó – Đinh Đang cũng cương quyết giữ lập trường của mình – Nếu
không tin, cha con ta có thể cá cược mà.
- Cá thế nào?
- Con cá là bây giờ Triệu Vỹ đang ở đội banh Tự Cường, và
đang nôn nóng hỏi tin con.
- Còn ba thì cá bây giờ anh ta đang ở tòa soạn, trả lời phỏng
vấn. – Ông Hưng chìa tay ra, Đinh Đang bắt lấy. Đôi mắt cô sáng long lanh.
- Và phần thưởng sẽ là… tự do của con. Ba không được quyền cấm
cản.
- Được – Gật đầu chắc ăn, ông như tin chắc phần thắng sẽ thuộc
về mình.
=====
Nhưng không phải ông mà là Đinh Đang thắng cuộc này. Để ông
phải há miệng mắc quai, vì lời hứa trả lại tự do cho con dù chẳng ưng trong bụng
chút nào.
Nhớ lại hôm nào, ông vẫn chưa quên cảm giác kinh ngạc của
mình khi dừng xe lại. Huých cùi tay vào hông ông một cái, Đinh Đang tinh nghịch
cười chọc quê rồi tung chân chạy lẹ vào nhà.
- Đinh Đang – Không nhận ra sự có mặt của ông, hoặc là có
nhưng vì mừng quá Triệu Vỹ chẳng nể nang gì, bế bổng cô lên xoay tròn như chong
chóng hơn mười vòng – Trời ơi, em đi đâu, báo hại anh lo gần chết. Xem đi, anh
mua quà cho em nhiều biết bao nhiêu.
Một bao to được đổ ra giữa bàn. Ồ! Toàn là thứ cô thích. Triệu
Vỹ thật chẳng quên cô chút nào. Bận đá banh, mệt như vậy, còn nhớ được món Đinh
Đang rất thích là Chocolate.
Mình đã sai. Vui cùng bọn chúng một lát với danh nghĩa một mạnh
thường quân, ông từ tạ ra về. Dù thua, nhưng ông nghe vui trong lòng lắm. Triệu
Vỹ đúng là người tốt. Vậy là… yên cái bụng rồi.
Vẫn không lộ thân phận, Đinh Đang tiếp tục đến với đội banh
bằng cái lốt con bé mồ côi nhí nhảnh. Cô bảo mình đã được ông Hưng nhận về phụ
việc nhà. Lương cao lắm nên không cần bán bánh bao nữa. Lẽ dĩ nhiên là mọi người
ai cũng tin lời cô.
- Ba à, làm cách nào để biết được một người con trai đã yêu
mình? Lại yêu thật tình không lừa dối?
Tâm hồn vừa tĩnh lặng của ông một lần nữa lại dậy phong ba
khi một hôm vừa đi chơi với đội banh về, Đinh Đang nắm tay ông chợt hỏi.
- À! Chuyện này thì… – Ông nghe lúng túng. Biết giải thích
sao đây?
- Thì sao hả? Ba nói đi, ngày trước ba yêu mẹ thế nào?
Một thoáng trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa, ông cố tìm lời lẽ
đơn giản nhất cho con hiểu.
- Tình yêu chân thật không cần phải dùng lời hoa mỹ, văn
chương. Nó được thể hiện bằng hành động, bằng sự quan tâm lo lắng và cả sự hy
sinh nữa.
Quan tâm, lo lắng… hai điều kiện ấy có rồi… Cắn cắn móng
tay, Đinh Đang nghĩ tới Triệu Vỹ. Còn hy sinh… là thế nào? Cô bỗng ngước nhìn
ông:
- Có phải là cần nhảy qua rừng gươm giáo, vào biển lửa như
sách vẫn nói không?
- Không ghê gớm thế đâu – Phì cười, ông nghe vui trước vẻ ngờ
nghệch của con – Chỉ cần anh ta giữa cơn thập tử nhất sinh chịu ẵm con chạy một
mạch từ lầu năm xuống đất là đủ lắm rồi.
- Vậy ư? – Nét mặt đăm chiêu, Đinh Đang như nghĩ ngợi một điều
gì quan trọng lắm. Rồi không nói lời nào, cô bỏ vào phòng đóng cửa.
Tưởng nói vậy là xong, là êm chuyện, ông quên bẵng đi mất.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, chưa kịp bước chân xuống giường đã nghe Đinh Đang đập
cửa ầm ầm. Mắt nhắm mắt mở, ông nghe Đinh Đang đòi mình tổ chức party, rồi còn
phải mời cho được đội banh và Triệu Vỹ.
- Con muốn gì? – Ông hỏi mãi song Đinh Đang chẳng trả lời. Cứ
tủm tỉm cười rồi ra vẻ bí mật bảo ông:
- Thì ba cứ làm theo lời con, khắc biết.
Vì hai chữ khắc biết của Đinh Đang, ông và con Lan phải tất
bật ngược xuôi chuẩn bị cho buổi tiệc. Không long trọng cũng tinh tươm. Dù gì
ông cũng lấy danh nghĩa một mạnh thường quân ra chiêu đãi.
Đúng bảy giờ, đúng theo lời hẹn, Triệu Vỹ và đội banh Tự Cường
xuất hiện. Rất tự nhiên, chẳng cần ông tiếp đãi, họ sà vào bàn tiệc, cười đùa
vui vẻ và không quên hỏi thăm Đinh Đang.
- Nó.. à… Định bảo con bé ở trên lầu nhưng chợt nhớ thân phận
con đang dấu, ông trả lời – Nó vừa đi mua cái gì đó, chắc là cũng sắp về.
Cái con nhỏ này, lại tính giở trò gì đây không biết? hướng mắt
về phía cầu thang, ông bắt đầu thấy sốt ruột. Tiệc gần tàn rồi mà cứ ở trên lầu
không chịu xuống! Vừa dợm chân lên hỏi, ông bỗng thấy con Lan hớt hải chạy từ
trên lầu xuống. Mặt tái xanh không còn giọt máu.
- Ông chủ, ông chủ ơi… Không rồi rồi. Cô chủ cổ… – Hào hển
thở, con Lan nói không trọn câu.
- Nó làm sao hả? – Linh tính như báo chuyện chẳng lành, ông
nắm vai cô lay mạnh.
- Cổ… cổ.. –Đưa tay chỉ lên lầu, giọng chị đứt quãng, nghẹn
ngào – Cổ… ngất xỉu rồi.
- Hả? Như lưng chừng trời thinh không vang tiếng sét. Cả bàn
tiệc quay nhìn nhau sửng sốt. Rồi không hẹn, cả bàn tiệc đồng theo chân ông lao
lên lầu.
- Đinh Đang! – Cánh cửa bật mở. Cảnh tượng chợt hiện ra trước
mắt quá hãi hùng. Đinh Đang nằm mê man bất tỉnh trên sàn nhà.
- Cổ… hôn mê rồi. – Như sợ mọi người không nhận thức hết nỗi
nguy hiểm của Đinh Đang, chị Lan lên tiếng nhắc.
- Đinh Đang, con làm sao vậy hả? – Lao nhanh đến bên con,
ông Hưng òa khóc – Ba có cấm cản gì đâu? Sao con…
- Bác à, xin bác hãy bình tĩnh. Việc trước mắt cần làm là
đưa Đinh Đang đến bịnh viện ngay, kẻo không còn kịp nữa – Một phút sững sờ chết
lặng bên khung cửa, Triệu Vỹ là người đầu tiên bình tĩnh lại. Dạt đám người, bước
đến cạnh ông Hưng. Dùng đôi tay lực lưỡng, bế Đinh Đang lên, anh bước đi thật gấp.
- Ờ, phải rồi… Đến bây giờ ông Hưng mới chợt nhớ ra, lính
quýnh như gà mắc tóc, ông chụp đại cái khăn lau nhà của Đinh Đang, tất tả chạy
theo. Sau lưng ông, đám người cũng chạy nhao theo.
Đinh Đang, em đừng gặp chuyện gì nghe. Bế Đinh Đang, vừa chạy
Triệu Vỹ vừa nói thầm với cô. Bỏ xa đám người những hai tầng rồi mà Triệu Vỹ vẫn
thấy mình đi chậm quá. Bất chấp cả sinh mạng mình, anh phóng qua hai bậc một.
Một thoáng lảo đảo nhưng anh gượng được ngay. Thấy viên tài
xế của ông Hưng lớ ngớ đứng gần cổng ra vào. Không một lời giải thích, Triệu Vỹ
giật phăng xâu chìa khóa khỏi tay anh. Rồi mặc kệ cho anh ta giương tròn đôi mắt
ra nhìn mình kinh ngạc, Triệu Vỹ nổ máy chiếc Mercedes của ông Hưng lao vút ra
đường. Kim tốc độ nhích dần về gạch đỏ.
Có sao không mà Đinh Đang cứ nằm yên thiêm thiếp vậy? Bây giờ
ra tới xa lộ rồi, Triệu Vỹ mới thở phào nhìn đến Đinh Đang. Chân tay anh lạnh
cóng rụng rời khi thấy mặt cô tím ngắt như không còn sự sống. Một nỗi sợ hãi mơ
hồ dần xâm chiếm làm tim anh như thắt lại. Mắt hoa lên, mấy lần anh suýt chõe đụng
phải cột đèn.
- Đừng chết nhé Đinh Đang – Nhẹ tìm bàn tay cô, yêu thương nắm
chặt, Triệu Vỹ như muốn truyền tất cả sức sống của mình sang cho cô – Anh còn
nhiều chuyện chưa nói cùng em lắm. Ráng bình phục rồi anh kể em nghe. Em vẫn
chưa biết người con gái nào sẽ là vợ của anh mà. Có phải không? Thôi, không giữ
bí mật với em làm gì nữa. Thật ra, từ lâu anh đã biết cô gái nào sẽ là vợ của
mình rồi, không phải Thanh Thanh, không phải Tuyết Ngân, cũng không phải cô gái
xa lạ nào cả. Cô gái đó là em, là em đó Đinh Đang. Em có còn ghét người ta
không hả?
Vừa khóc vừa tâm sự, vừa chăm chú lái xe, Triệu Vỹ không hay
trên băng ghế, sau câu nói của anh, một con mắt của Đinh Đang động đậy. Cô mở mắt
tròn xoe rồi vụt nhắm lại ngay, xấu hổ. Đã đến cổng bịnh viện rồi.
- Cấp cứu, cấp cứu! – Triệu Vỹ hét to cùng viên bảo vệ. Cây
rào chắn được nâng lên chậm chạp, Triệu Vỹ rồ mạnh máy lao vào. Chợt…
- Ôi! Triệu Vỹ, đừng vào – Một bàn tay đặt lên tay anh giật
nhanh cần thắng. Kinh hãi quay đầu lại, tim anh như muốn rụng ra ngoài khi thấy
cạnh bên mình là cô bé Đinh Đang khỏe như không, bẽn lẽn cúi thấp đầu, giấu nụ
cười nghịch ngợm.
- Chuyện này…
Như người ngủ mê vừa tỉnh mộng, Triệu Vỹ ngơ ngáo nhìn
quanh. Sau lưng anh, ông Hưng và đoàn người cũng vừa kịp tới. Thấy anh còn thắng
xe trước cổng ngần ngừ, ông gắt lên:
- Vào phòng cấp cứu mau, còn đợi gì nữa?
- Con đã khỏe rồi ba.
Thò đầu ra cửa xe, Đinh Đang đưa cao bàn tay vẫy vẫy:
- Ba à! Ba lại thua con một cược nữa rồi. Triệu Vỹ đã chịu ẵm
con chạy thục mạng từ lầu năm xuống đất. – Rụt nhanh đầu trở vào xe, cô quay lại
giục Triệu Vỹ lúc này còn thẫn người ra ngơ ngác, dở khóc dở cười – Chạy mau,
ba em đang giận dữ. Ổng xách roi đến rồi kìa.
Như tin lời Đinh Đang, Triệu Vỹ cũng quýnh lên, hối hả nổ
máy vọt ra đường, nhanh như lúc chở cô đi cấp cứu.
Phải hơn một ki lô mét đường Triệu Vỹ mới bình tâm hiểu ra sự
việc. Giận điên lên, anh tấp xe vào một lề vắng vẻ, quay nhìn cô hét to:
- Đinh Đang, thì ra em đã lừa anh và tất cả mọi người. Không
phải bây giờ mà từ hơn một năm về trước.
Vẻ mặt hung dữ của anh bây giờ trông thật là khủng khiếp.
Như sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô đến nơi. Nhưng … chẳng hiểu vì sao, Đinh Đang
không thấy sợ chút nào. Tròn đôi mắt nhìn anh, môi cô nở nụ cười xinh như mộng:
- Không phải từ hơn một năm về trước mà lâu rồi, từ nhỏ lận,
em đã là cô bé thích nói dối chọc người ta. Hỏng tin anh hỏi ba thì biết. Ai biểu
anh xui xẻo, hôm ấy làm rơi chùm chìa khóa trúng em làm chi. Đáng đời anh!
Lại ba từ Triệu Vỹ căm thù nhất, lại ánh mắt tròn xoe vô tội
vạ làm anh tức sôi gan. Nhưng trị tội cô cách nào đây? Anh bỗng thấy lúng túng.
- Em là cô bé nói dối, thích nói dối chọc người ta làm vui lắm.
Nhưng có một điều duy nhất em không nói dối, anh có muốn nghe không? – Rồi chẳng
chờ Triệu Vỹ kịp trả lời, cô cúi sát tai anh nói nhỏ – Em yêu anh!
Bất ngờ nhưng sung sướng đến lịm người. Quên mất nỗi giận hờn,
quên cách trừng trị cô, Triệu Vỹ bỗng chồm lên. Bờ môi anh bồi hồi tìm môi cô.
- Khoan đã! – Hai làn môi chưa kịp chạm vào nhau, Đinh Đang
đã chợt đẩy anh ra. Nghẹo đầu sang bên, đôi mắt cô sáng long lanh đầy tinh nghịch
– Anh thiếu mất rồi. Ngày trước, em thấy anh mỗi lần hôn người đẹp đều bắt đầu
từ má đến mắt, đến mũi rồi mới đến môi cơ. Sao với em anh ẩu vậy? Chưa gì đã muốn
đốt giai đoạn, em hỏng chịu đâu.
Cô lại chọc quê mình. Nghe thèn thẹn, ngượng ngùng, má nóng
bừng lên. Triệu Vỹ hờn dỗi quay lưng không thèm nữa. Tự ái làm sao. Con nhỏ
Đinh Đang này thiệt là thấy ghét. Giữa phút thiêng liêng còn đùa, còn làm quê
người ta vậy.
- Ê, giận hả? – Bàn tay Đinh Đang khều nhẹ vai anh – Người ta
giỡn chút thôi mà.
- Ngu sao giận – Bất thần quay trở lại, Triệu Vỹ ôm cứng cô
vào lòng – Giận rồi mất phần, rồi lỗ sao. Đây bắt đầu từ má, từ mắt…
- Không, em không chịu… – Đinh Đang lại đẩy anh ra làm anh cụt
hứng – Em không thích anh hôn em như vậy đâu.
- Vậy chứ em thích làm sao hả? – Bắt đầu cẩm thấy bực mình,
Triệu Vỹ gắt lên.
- Là như vầy nè! – Mỉm một nụ cười bẽn lẽn, cô hôn nhẹ xuống
má anh, rồi xấu hổ mở cửa xe, tung chân chạy ùa vào dòng người trên đường phố.
Ôi! Lịm người đi vì cảm giác bất ngờ chợt đến, Triệu Vỹ ngẩn
người trên xe không hiểu nổi, nhìn bóng Đinh Đang mất dần trong màn đêm trước mặt.
Lần thứ nhất trong đời, anh có được cái cảm giác ngất ngây, êm dịu, tuyệt vời
như thế này đây. Ôi! Có phải… tình yêu là như vậy?
Bàn tay nhẹ đặt lên má luyến lưu giữ lại nụ hôn, Triệu Vỹ
như người vừa tỉnh mộng. Thật buồn cười cho một kẻ từng trải đời, phóng đãng
như anh. Lại phải nhờ một cô nhóc dạy cho mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực.
Không là vật chất với những bon chen ích kỷ đời thường.
Không là đam mê nông nổi một thời. Vượt trên tất cả, tình yêu là một cái gì đẹp
đẽ, thanh cao lắm. Như giọt sương mai vô tư trên cành lá, nhưng biết chấp cánh
ước mơ, đưa con người đến chỗ hoàn thiện nhất.
Dù có luôn là: Cô bé nói dối Đinh Đang vẫn là thiên thần mãi
mãi của lòng anh…..
the end