Cơm nước xong xuôi, Cố Cách muốn đến công ty một chuyến.
Bạch Đốc cầm áo khoác từ phòng ngủ đưa cho Cố Cách, “Em lái xe đưa anh đi.”
“Đừng ra ngoài, vết thương của em tốt nhất đừng ra gió.”
Bạch Đốc không muốn Cố Cách đi, nhưng lại cảm giác một đại nam nhân như hắn
phải ở nhà bồi mình thì cũng không hay lắm, đành thôi vậy. Cậu đưa chìa
khóa xe cho Cố Cách: “Vậy anh lấy xe của em mà đi, đi đường cẩn thận một chút.”
Cố Cách bất đắc dĩ cười nói: “Anh không lái xe.”
Tay Bạch Đốc cứng ngắc một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bạch Đốc đứng cạnh cửa sổ nhìn thân ảnh Cố Cách biến mất ở góc rẽ, trong
lòng vô thức hoảng loạn. Hạnh phúc bất ngờ Cố Cách mang đến cho cậu cậu
còn chưa kịp tiêu hóa, trong nhà đột nhiên chỉ còn lại một mình, không
gian lập tức yên tĩnh lại, khiến cậu sinh ra ảo giác Cố Cách giống như … chưa từng trở về đây.
Không phải, không phải. Bạch Đốc lắc lắc
đầu làm cho chính mình tỉnh táo lại, đây là nhà của Cố Cách, là phòng Cố Cách thuê, nơi này mỗi chỗ đều có hơi thở của Cố Cách, làm sao có thể
giả được.
Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, mịt mù như sắp mưa.
Cố Cách đi được một đoạn mới phát hiện quên mang điện thoại, hắn vốn muốn
quay về lấy nhưng trời lại bắt đầu tí tách mưa, Cố Cách nghĩ cũng không
có gì quan trọng lắm, vì vậy không trở về.
Cố Cách vươn tay vẫy một chiếc taxi. Hắn ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn cơn mưa ngày càng to bên ngoài.
Bạch Đốc vẫn yên lặng đứng bên cửa sổ, cậu nghe giọt mưa rơi trên mái hiên
phát ra tiếng vang lộp bộp, từng giọt từng giọt như nện trong lòng cậu.
Bão Bão ở bên cạnh nhàm chán đi vòng quanh chân cậu, đột nhiệt nó như là
nghe được cái gì, tung tăng chạy vào trong phòng. Bạch Đốc nghi hoặc
quay đầu, thấy con chó lớn chạy ra, trong miệng còn ngậm một chiếc điện
thoại màu đen.
“Đây không phải là điện thoại của Cố Cách sao?” Bạch Đốc lau lau nước miếng trên màn hình điện thoại, liền thấy có cuộc gọi đến.
“Cố lão gia à, cậu ăn cơm trưa bao lâu vậy? Cậu xem xem bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“Tôi…”
“Tôi đã hoãn buổi chiêu đãi phóng viên, từ chối lời mời của đạo diễn Trương, bề bộn trăm công nghìn việc mới dành ra được một chút thời gian để gặp
cậu…”
“Anh…”
“Cậu vậy mà còn không đúng giờ, cậu có hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi không, có hiểu…”
“Cố Cách đã ra ngoài một lúc rồi, chắc là sẽ đến nhanh thôi.”
“… Mày là Bão Bão sao? Ôi chao, đầu năm nay chỉ số thông minh của cục lông vàng kia cũng muốn dọa tôi tè ra quần! Mày có thể tiếp điện thoại sao?”
“…” Bệnh thần kinh!
“Hắn ra ngoài bao lâu rồi?”
Bạch Đốc nhìn đồng hồ, hai giờ năm mươi.
“Cũng khoảng bốn mươi phút rồi.”
“Bốn mươi phút cũng đủ cho hắn chạy qua chạy lại WC mấy lần rồi!”
Hắn có thể đi đâu chứ? Hay là trên đường gặp chuyện gì rồi? Bạch Đốc trong
lòng thấy bất an. Cậu cố gắng trấn định, bảo người đại diện chờ một
chút.
Treo điện thoại, Bạch Đốc xoay lưng qua dựa vào bệ cửa sổ.
Ánh mắt bất an dao động, trong lòng cậu đang rất khẩn trương. Lời của
người đại điện giống như đem tất cả dự cảm bất an trong lòng cậu nói hết ra. Bạch Đốc hoảng loạn đi lại trong phòng như muốn tìm kiếm cái gì,
cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây đàn guitar ở góc phòng.
Cây
đàn guitar kia! Ánh mắt Bạch Đốc đột nhiên tối sầm lại, Cố Cách đã từng
muốn gảy đàn cho cậu nghe, cậu không nghe. Chính là cây đàn guitar này,
sau này cậu cũng không nhìn thấy nữa. Trái tim của Cố Cách có phải cũng
giống như cây đàn này không, giấu ở một góc hẻo lánh, dần dần bị bụi bặm bao phủ.
Chuyện cũ cứ như vậy ấp đến, trên ngực Bạch Đốc truyền
đến từng cơn đau. Cậu bất ngờ không kịp phòng bị, đau đớn trượt ngã trên mặt đất.
Bạch Đốc cuộn người, thậm chí không dám mở miệng thở
dốc, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng hít vào từng chút không khí, sau đó run
rẩy chậm rãi thở ra. Quần áo bị xé rách, tay Bạch Đốc sờ lên mấy vết sẹo thô ráp trên ngực.
Là vì Cố Cách nhìn thấy cái này mới đồng ý sống chung với cậu sao?
Lúc đầu Bạch Đốc tuy rằng không cố ý giấu giếm nhưng chính xác là cậu không dám đem những vết sẹo đó cho Cố Cách xem. Cậu sợ Cố Cách thấy phản cảm, ai nhìn thấy tên họ của mình bị một người mình chán ghét khắc lên người xấu xí như vậy cũng không thể tiếp thu được. Nhưng Cố Cách không có, Cố Cách không tức giận cũng không chán ghét, Cố Cách rõ ràng là đau lòng,
hắn đã đem cậu ôm vào trong lòng.
Nhưng mà… Cố Cách đã đi đâu?
Lúc đó không phải là Cố Cách an ủi cậu lần cuối chứ? Bạch đốc như là nhớ tới cái gì, lập tức đứng lên, vội vàng chạy vào trong phòng.