Nhưng mà… Cố Cách đã đi đâu? Lúc đó không phải là Cố Cách an ủi cậu lần
cuối chứ? Bạch đốc như là nhớ tới cái gì, lập tức đứng lên, vội vàng
chạy vào trong phòng.
Bão Bão cũng lo lắng không yên, nó nhìn
thấy chủ nhân của nó nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng, mở tủ quần áo
tìm kiếm cái gì đó, sau đó lại chạy đến vali cạnh cửa sổ.
Quần áo đều ở đây, vali cũng ở đây. Quần áo lần trước là tự tay cậu treo lên,
Cố Cách sau đó cũng không sờ đến vali hành lý nữa. Bạch Đốc nặng nề thở
ra một hơi.
Thật là, nhất định là do mình nghĩ nhiều, Bạch Đốc
bất đắc dĩ cười nhạo chính mình. Cố Cách đã nói với cậu sau này sẽ cùng
nhau sống thật tốt, sao có thể đi mà không nói một tiếng. Hắn còn nói
hôm nay đi thương lượng ký hợp đồng… Như vậy có phải hắn trên đường xảy
ra chuyện gì không? Bạch Đốc không khỏi lo lắng.
Di động của Cố Cách lại vang lên, là tin nhắn nhắc nhở.
Bạch Đốc sợ là thông báo gì quan trọng, cậu do dự một chút, vẫn là mở ra xem.
Toàn là tin nhắn rác.
Bạch đốc vừa định xóa hết đi, ánh mắt đột nhiên liếc đến tin nhắn dưới cùng, ngón tay dừng lại.
Trong đầu Bạch Đốc nháy mắt trống rỗng, lại giống như xẹt qua vô số ý nghĩ.
Đó là tin nhắn xác nhận. Bạch Đốc tựa như dùng toàn bộ khí lực mới đưa ngón tay đến tin nhắn kia, nhấn mở ra.
[Đơn đặt hàng số e561947912, Ngài Cố đã đặt vé tàu k8266, toa số 14 đến
thành phố C, khởi hành lúc 15h30 ngày 29 tháng 5. Mời ngài nhanh chóng
đến đổi vé…]
Bạch Đốc đọc không hiểu. Cậu trừng lớn mắt đọc từng
chữ từng chữ, đọc xong, vẫn không hiểu. Sau đó đọc lại một lần lại một
lần. Cậu đọc liên tục, mỗi lần đều đọc rất nghiêm túc như là muốn cố
gắng làm rõ đến cùng là có ỹ nghĩa gì. Cậu rất nhập tâm, thế cho nên
không ý thức được nước mắt đã rơi đầy mặt.
Bão Bão nức nở chạy đến liếm liếm nước mắt trên mặt Bạch Đốc.
Bạch Đốc rốt cuộc tỉnh táo lại. Ba giờ rưỡi tàu chạy. Cậu luống cuống tay
chân nhìn đồng hồ, ba giờ tám phút. Cậu còn hai mươi phút, cậu còn hai
mươi phút để ngăn Cố Cách lại, hoặc là cùng hắn rời đi.
Bạch Đốc
gọi điện thoại cho trợ lý, bảo hắn đặt vé tàu. Cậu không biết nơi đến,
chỉ biết tàu k8266. Bạch Đốc lên xe, cậu một mực ra lệnh, “Không cần
biết anh dùng cách gì, phải mua bằng được cho tôi một vé.”
—–
Cố Cách ngồi ở trong xe, đầu có chút choáng váng, hắn đem cửa sổ kính mở
ra một khe nhỏ, gió lập tức ùa vào, hắn đành phải đóng lại.
Cố Cách có đôi chút say xe, thời gian dài ngồi trong xe, hắn sắp bị ngạt thở.“Bác tài, bác xem tắc đường thế này, lúc nào có thể đi được?”
Tài xế cũng đang tức giận: “Ai biết được, mưa to thế này sợ nhất là xảy ra
tai nạn, nếu có tai nạn thật thì cũng phải tắc đến mấy giờ. Cậu xem con
đường này, đi vào rồi thì không thể quay đầu, thật sự là xui xẻo!”
Cố Cách nhìn đồng hồ, đầu càng choáng váng. Tốt nhất là người đại diện
không chờ hắn nữa, nếu không chắc chắn sẽ lải nhải hắn suốt thôi.
Bạch Đốc đến trạm xe lửa không cùng đường với Cố Cách. Trên đường vắng vẻ,
cậu liều mạng đạp chân ga. Cố Cách ở đây, Cố Cách muốn rời đi, vậy Bạch
Đốc cậu có thể đi nơi nào được? Bọn họ đã nói về sau cùng nhau sống tốt, Cố Cách không thể nói không giữ lời.
Khi Bạch Đốc đuổi tới nhà ga, xe lửa đã bắt đầu soát vé. Cậu vội vàng vọt lên đầu hàng, bất chấp người khác tức giận chửi mắng.
Lúc Bạch Đốc chạy đến soát vé, bởi vì chạy quá nhanh, nền đất lại ướt, cậu
bị trượt chân. Chân đập vào tay vịn, theo quán tính nghiêng người sang
một bên, nặng nề ngã xuống, lăn mấy vòng. Người khách ngồi bên cạnh giật mình, vội vàng dìu cậu lên, còn chưa kịp đến gần, Bạch Đốc đã bò lên,
ba chân bốn cẳng chạy đi, cũng không để ý đến vết thương trên người.
Người đằng sau gọi với theo: “Này, giày của cậu ~~~”
Bạch Đốc không quay đầu.
Trên người cậu chỗ nào cũng đầy vết thương, cậu cũng không biết chỗ nào thì đau hơn và nên xoa chỗ nào.
Bạch Đốc đuổi đến vừa kịp lúc tàu lăn bánh, trên mặt cậu một mảng xanh tím,
trông vô cùng thê thảm. Cậu vẫn mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, lúc này
cũng đã ướt đẫm, lấm lem vết bẩn, dính bết vào da thịt.
Bạch Đốc
vẫn chưa tìm thấy Cố Cách, nhưng cậu đã buông lỏng một chút khẩn trương, bắt đầu đi về hướng toa số 14. Vừa bước ra một bước mới phát hiện một
chiếc giày không biết đã đánh rơi ở chỗ nào.
Người trên tàu dùng
ánh mắt nghi ngại nhìn cậu, Bạch Đốc cũng không để ý nhiều. Cậu bước
từng bước, cố gắng kìm nén nước mắt không để chúng rơi xuống. Đến cuối
cùng cậu vẫn phải đuổi theo Cố Cách, về sau vô luận Cố Cách đi đâu, cậu
đều phải đi theo hắn.
Đứng trong toa xe chật ních người, dưới đất vô cùng bẩn, trên người Bạch Đốc cũng không còn chỗ nào sạch sẽ. Cậu đã tìm một vòng rồi vẫn chưa tìm thấy Cố Cách. Chẳng lẽ hắn ngồi toa khác?
Bạch Đốc tìm từ đầu đến cuối, ngay cả phòng vệ sinh cũng không bỏ qua, vẫn không thấy Cố Cách.
Bạch Đốc không để ý đến người bên cạnh kêu lên, ngồi bệt xuống sàn. Có hành
khách muốn nhường chỗ cho cậu ngồi, nhưng làm thế nào cũng không kéo
được cậu đứng dậy.
Bạch Đốc ngồi yên, nỗi tuyệt vọng nhanh chóng
lan ra. Cậu thật sự bị bỏ rơi rồi, cậu không tìm được Cố Cách, cậu lên
một chuyến tàu không biết điểm dừng, cậu bị vứt bỏ ở một nơi xa lạ không biết tên.
Không có Cố Cách, nơi nào cũng hoang vắng trống trải.