Cố Cách đã đợi hơn nửa tiếng, nếu còn đợi nữa hắn sẽ nôn ra mất. Hắn
phải gọi điện thoại cho người đại diện, nhưng hắn không nhớ được số điện thoại của anh ta.
Cố Cách mượn điện thoại của tài xế, muốn nhờ Bạch Đốc gọi điện thay hắn.
Điện thoại đổ chuông rất lâu đối phương mới bắt máy, Cố Cách còn chưa kịp
nói chuyện đầu bên kia đã truyền đến thanh âm xa lạ. Cố Cách im lặng
nghe giọng nói của người kia có vẻ nôn nóng, một hồi lâu mới miễn cưỡng
hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Cậu ấy đâu? Làm sao rồi? Có thể đưa
điện thoại cho cậu ấy không?” Cố Cách đặt tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị
sẵn sàng kéo cửa xe chạy đi.
Tài xế thấy thế nhanh chóng khóa cửa xe, cậu giả vờ sốt ruột cũng vô dụng, đừng nghĩ cầm di động của tôi rồi muốn chuồn, mơ đi!
Nhân viên phục vụ vỗ vỗ Bạch Đốc: “Này anh, anh có thể nói chuyện với bạn anh không? Người kia họ Cố.”
Bạch Đốc nghe vậy run run, ánh mắt nghi ngờ nhìn nhân viên phục vụ, đưa tay giật lấy di động.
“Cố Cách… Cố Cách là anh sao?”
“Là anh. Em bình tĩnh, từ từ nói.”
“Cố Cách, anh ở đâu? Sao anh không ở trên tàu?” Bạch Đốc đã không thể tự
hỏi như bình thường, cậu rõ ràng thấy được hy vọng, lại không dám quá
vui mừng.
“Anh?” Cố Cách cuồi cùng cũng hiểu là chuyện gì, hắn
đau lòng, không khỏi có chút dở khóc dở cười, “Anh ở thành phố C, vẫn
đang trên đường đi gặp người đại diện, ở đây kẹt xe nên anh không có
cách nào quay lại được… Trở về sẽ nói chuyện với em, em hiện tại thế nào rồi?”Bạch Đốc xiết chặt điện thoại, “Anh không định đi đúng không?”
“Ừ, đã nói không đi mà. Đến ga tiếp theo thì em xuống đi, rồi ở đó chờ anh, anh đến đón em.”
“Không, không cần. Em đến ga rồi.” Bạch Đốc mạnh đứng lên, vội vã theo dòng
người đi ra cửa, “Em xuống tàu ngay đây, lập tức quay lại!”
“Em cẩn thận…”
“Cố Cách…” Bạch Đốc chặn ngang lời hắn, thật cẩn thận hỏi: “Anh có thể ở nhà ga chờ em được không?”
—–
Bạch Đốc chen lấn trong đám người đông đúc cố gắng tìm Cố Cách, bước chân
nghiêng ngả lảo đảo. Cậu dứt khoát đem chiếc giày còn lại ném đi, vừa
lúc ngẩng đầu thì thấy Cố Cách cũng đang nhìn quanh, sau đó xa xa đem
ánh mắt dừng lại trên người cậu.
Bạch Đốc như một chiếc thuyền cô độc, lưu lạc đã lâu, trong nháy mắt thấy được ngọn hải đăng của mình,
giống như trong bóng tối thấy được tia sáng duy nhất, vội vàng chạy đến.
Khoảnh khắc khó quên nhất trong cuộc đời em, chính là trong lúc em không ngừng tìm kiếm anh trong biển người mênh mông, điều em tìm thấy được chính là anh cũng đang ở đó nhìn em.
Cố Cách, anh là nơi em cho dù phải
trèo núi vượt biển cũng phải đi đến. Là người duy nhất em nhìn thấy
trong biển người mờ mịt, là ngọn đèn ấm áp tỏa ra bên cửa sổ quê hương.
Anh là nhà của em, là ước mơ cũng là khát vọng duy nhất của em.