Cây đàn cầm cũng chấn động, một luồng sáng trắng bay ra, trong giây lát hóa thành một bóng người trong suốt, là Dao Cơ đi ra. Khuôn mặt nàng vừa mừng vừa sợ nhìn cậu bé trai kia, bên khóe mắt chợt ướt át.
Chờ trăm năm, cô độc trăm năm, rốt cuộc cũng chờ đến lúc này.
“Cầm Cầm, Cầm Cầm.” Cậu bé trai nói giọng ngọt ngào, tay vẫn vỗ về dây đàn, khuôn mặt non nớt nở nụ cười đáng yêu.
Lúc này bà vú vừa đuổi tối, hiển nhiên bà không nhìn thấy Dao Cơ, nên chẳng kinh ngạc trước bóng người trong suốt. Chỉ vội tới ngăn cản bàn tay của cậu bé trai..”Tiểu thiếu gia, đây là đàn cầm của người ta, đừng làm hư.”
Rồi quay sang cười xin lỗi Dật Phi: “Công tử, thật ngại quá, tiểu thiếu gia nhà của ta rất thích nhất là đàn cầm. Đưa nhưng món đồ chơi nhỏ khác cho tiểu thiếu gia chơi, đều chỉ nhìn lướt rồi bỏ qua. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy cầm liền tới vung dây đàn để chơi đùa.”
Đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi rồi? Thế như niềm say mê về đàn cầm của Tần Tình vẫn không thay đổi.
“Ra là thế, không sao cả, để cậu bé chơi cho thỏa thích.”
Dao Cơ không tự chủ được bước lên hai bước. Hai bàn tay của cậu bé trai gảy lên dây đàn, tâm trí dường cảm ứng được điều gì đó, quay đầu về phía náng. Bốn mắt đối diện, hắn khẽ cong khóe môi, ánh mắt cũng thành hình bán nguyệt.
Là nụ cười quen thuộc ấy.
Ngày đó học đàn ở Hầu phủ, cách nhau một bức rèm che, bọn họ cười với nhau qua khe hở của rèm. Mỗi lần hắn mỉm cười, khóe môi luôn khẽ cong lên, ánh mắt như hai mảnh trăng lưỡi liềm, cong cong như cái móc, móc sâu vào lòng nàng.
Vào những đêm khó ngủ, khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng nàng bỗng nhớ đến nụ cười như trăng lưỡi liềm của người ấy, bất giác chợt nhoẻn miệng cười.
“Được rồi tiểu thiếu gia, đừng phá đàn cầm của người khác nữa, chúng ta nên trở về nhà đi.”
Trác Dật Phi hỏi: “Sắc trời vừa sớm, nên mới đi ra ngoài chơi mà, tại sao lại vội vã trở về vậy?”
“Công tử, quý phủ của chủ nhân ta ở ngay bên bờ Sấu Tây Hồ. Ta chẳng qua dẫn tiểu thiếu gia đi ra một chút, không phải cố ý đi dạo chơi.”
Thì ra là thế, tìm ngàn tìm vạn hóa ra người lại ở ngay dưới mí mắt.
Tuy rằng mạo muội, Trác Dật Phi vẫn muốn hỏi: “Không biết quý phủ nơi nào, tên họ của quý chủ nhân là gì?”
Bà vú hơi chần chờ.
“Tại hạ là Trác Dật Phi, là một người đam mê về cầm đạo. Thấy cậu con trai của chủ nhân ngươi tuy rằng tuổi nhỏ lại có sự say mê với cầm như thế, cảm thấy rất hợp ý. Thế nên ta mạo muội muốn làm sư phụ dạy đánh đàn cầm vỡ lòng cho cậu bé, vì vậy mới xin hỏi thăm tên họ quý chủ nhân để hẹn ngày đến gặp.”
“Thì ra là Trác công tử. Vậy thì quá khéo rồi, ngày trước lão gia từng nói, tiểu thiếu gia bẩm sinh yêu cầm, tất có tài năng, nhất định phải mời được một danh sư để không lãng phí mầm non này.”
Từ thời Khổng Tử, đàn cầm đã trở thành nhạc cụ bắt buộc của các văn nhân, trở thành biểu tượng văn hóa cho phẩm chất con người. Chưa từng có một loại nhạc cụ nào lại có địa vị cao quý đến vậy. Hơn nữa ở vùng Giang Nam, truyền thống văn hóa về đàn cầm rất sâu. Các gia đình phú quý giáo dục con cháu, tất yếu phải tập cầm, dùng để nung đúc tình cảm thêm sâu đậm.
“Chủ nhân nhà ta họ Nguyên, phủ đệ ở cạnh cây Thược Dược cách cầu Nhị Thập Tứ chừng trăm trượng.”
“Cây thược dược, Nguyên lão gia. Tốt, như vậy ngày khác tại hạ xin mạn phép đến bái phỏng.”
“Vâng công tử, khi trở về lão nô sẽ bẩm một tiếng với lão gia và phu nhân. Họ nhất định sẽ rất vui vẻ khi biết Trác công tử đến thăm.”
Bà vú bồng cậu bé trai rời đi, hắn vẫn quyến luyến không muốn đi. Tuy rằng bị ôm chặt ở trong ngực, nhưng vẫn quay người lại nhìn ra sau. Nhìn cây đàn cầm, rồi lại nhìn Dao Cơ đang lơ lửng trên không. Đột nhiên cất giọng non nớt nói một câu: “Nhà của ta ở tại cây thược dược ở, nhớ rõ tới tìm ta a.”
“Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.”
Ở bên trong lầu Minh Nguyệt, Trác Dật Phi bảo người làm dọn dẹp lui ra ngoài, cây đàn cầm bỗng phát tiếng người, trong lời nói của Lục Đồng mang theo niềm vui sướng hân hoan.
Dao Cơ cũng vui vẻ tươi cười. Nàng định mở miệng nói, đột nhiên căn phòng tối sầm lại. Một luồng gió lớn, sấm sét ầm ầm bốn phía, tất cả cửa sở tự động đóng chặt. Trác Dật Phi kêu thất thanh: “Sao lại thế này?”
Dao Cơ biến sắc: “Là quỷ sai. Quỷ sai lại tới rồi.”
Bên trong căn phòng tối tăm mờ mịt, có hai người dần dần hiện lên. Một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen. Người mặc đồ trắng bước lên trước, giọng nói lạnh lẽo: “Dao Cơ, lần trước chúng ta phái quỷ sai đến bắt ngươi, ngươi cư nhiên lại dám chống cự, đã vậy còn thông đồng với Đồng mộc tiểu Mị đả thương hắn. Bây giờ có Hắc Bạch Vô Thường chúng ta tự mình đến bắt ngươi, xem một Quỷ một Mị bọn người đào thoát như thế nào.”
Dao Cơ lập tức quỳ gối xuống: “Thưa hai vị Vô Thường đại nhân, lần trước Dao Cơ không chịu theo quỷ sai về Địa phủ là vì còn có một tâm nguyện chưa tròn. Nay lòng ta đã được như nguyện, xin tự nguyện theo hai vị đại nhân trở về Địa phủ báo danh, tiếp tục luân hồi. Mong hai vị đại nhân tha thứ cho tội lỗi lúc trước của ta, và đừng làm khó dễ đến Lục Đồng.”
Bạch Vô Thường thay đổi giọng điệu, nói : “Nếu như ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta quay về Địa phủ, tất nhiên chúng ta sẽ không gây khó dễ gì nhiều. Đồng mộc tiểu Mị và Minh giới thuộc hai giới khác nhau. Chỉ cần nàng ta không đến sinh sự, chúng ta cũng không muốn gây thêm thị phi hiềm khích với người trong Yêu giới.”
“Đa tạ hai vị đại nhân.”
“Tốt lắm, vậy ngươi mau theo chúng ta đi.”
“Cầu xin hai vị đại nhân cho ta một chút thời gian, ta và Lục Đồng đã là tỷ muội lâu năm, nay muốn nói từ biệt với nàng hai câu.”
Hắc Vô Thường răn dạy: “Dao Cơ, đừng có tìm cớ trì hoãn nữa. Ngươi vốn sớm hồn về Địa phủ tiếp tục vòng luân hồi, đã bao nhiêu lần trì hoãn. Giờ còn muốn kéo dài tới bao lâu?”
“Đã muốn kéo dài tới bây giờ, thì tiếc chi thêm hai khắc nữa. Cầu xin đại nhân khai ân.”
Bạch Vô Thường nói : “Được rồi, cho ngươi thêm một chút thời gian. Mau tới nói hai câu rồi rời đi.”
Dao Cơ ôm cầm trong ngực: “Lục Đồng, tỷ muội tốt, giờ muội phải đi.”
“Dao Cơ, tỷ thật không nỡ xa muội. Hơn trăm năm nay hai chúng bầu bạn bên nhau. Lần này muội đi, chỉ còn mình ta cô độc một mình.” Lục Đồng nghẹn ngào.
“Lục Đồng, muội cũng không nỡ xa tỷ, nhưng muội không thể không đi. Kiếp trước kiếp sau, luân hồi liên tục, mỗi một hồn phách khi rời khỏi thân xác đều buộc phải qua lại hai giới Âm Dương mà chuyển kiếp.”
“Tỷ hiểu rõ. Dao Cơ, muội đi cũng tốt. Dù sao cũng còn hơn phải đứng ở đáy hồ hoài niệm thương tâm về chuyện xưa. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tìm được Tần Tình. Bây giờ hắn là một đứa bé trai kháu khỉnh đáng yêu. Lần này muội đi chuyển thế đầu thai, có lẽ còn kịp nối lại tiền duyên với hắn.”
Lục Đồng nói một hơi, Dao Cơ nghe thế liền lóe sáng mắt lên .”Phải ha, có lẽ còn có thể nối lại tiền duyên. Dương Châu, cầu Nhị Thập Tứ, cây Thược Dược, Nguyên gia..”
Nàng giơ ngón tay phải lên, móng tay sắc như đao khắc lên trên cánh tay trái một đóa hoa Thược Dược.
“Dao Cơ, muội làm cái gì vậy?”
“Muội sợ mình sẽ quên mất. Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện cũ ở kiếp trước. Muội không muốn quên điều quan trọng đó nên sẽ khắc vào trong lòng. Kiếp sau cho dù không thể nhớ lại toàn bộ, nhưng cảm giác rung động vẫn sẽ chôn sâu trong lòng muội. Muội sẽ dựa vào cảm giác này mà tìm được chàng.”
“Dao Cơ, muội vì tình mà dụng tâm như thế, kiếp sau nhất định tâm nguyện sẽ được đền đáp.”
“Cám ơn Lục Đồng tỷ. Lúc trước Tần Tình cưa tỷ xuống để thành đàn cầm quả thật là ý trời. Nếu như không có tỷ, tâm nguyện của muội không thể nào kết thúc.”
Hắc Bạch Vô Thường tiến vào thúc giục : “Đi thôi, mau đi thôi.”
Dao Cơ đặt đàn cầm xuống, hai hàng nước mắt tuôn tràn: “Lục Đồng, muội đi đây.”
“Dao Cơ. . . . . .” Lục Đồng nghẹn ngào nức nở.