Dao Cơ và Hắc Bạch Vô Thường đồng thời biến mất. Căn phòng lập tức lại sáng ngời.
Trác Dật Phi ôm thân cầm, từng sợi dây đều ẩm ướt. Chỗ đặt tay ở cầm có hàng lệ tuôn ra.
“Lục Đồng, nàng đang khóc sao?”
Lục Đồng không trả lời, chỉ là lệ tuôn rơi càng nhiều, càng thấm càng chảy. Tựa như dòng thác đổ ồ ồ xuống, cả thân cầm đều ướt sũng .
Trác Dật Phi luống cuống tay chân lau cầm: “Lục Đồng nàng đừng khóc. Nhìn nàng khóc khiến lòng ta rất đau.”
Tuy rằng không nhìn thấy dung nhan đang khóc ướt mi của nàng, nhưng nhìn dòng lệ tuôn như suối chảy trên thân cầm. Hắn cũng hiểu được nàng đang đau khổ đến nhường nào. Nghĩ đến một cô gái xinh đẹp, thích nói cười như Lục Đồng lại khóc thê lương như vậy, Trác Dật Phi cảm thấy xót xa vô cùng.
“Dao Cơ đi rồi, từ này về sau ta chỉ còn mỗi mình mình.”
Trác Dật Phi thốt lên: “Sao có thể như vậy, nàng còn có ta mà. Ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
Lục Đồng không nói, hàng lệ trên đàn tuôn ra càng nhiều.
Vào đêm sau, dưới ánh trăng nhu hoà, đàn cầm toả sắc cầu vồng biến thành Lục Đồng, khuôn mặt nghẹn ngào nước mắt như cũ. Trác Dật Phi biết nỗi đau biệt ly không thể nhất thời có thể nguôi ngoai được. Hắn cũng không nói những lời an ủi hời hợt nào, chỉ dùng ống tay áo lau nước mặt của nàng.
Lúc chạm vào thì cảm thấy thật khác thường: “Lục Đồng, tại sao da thịt của nàng vẫn cứng như gỗ bình thường vậy?”
Lục Đồng bẩm báo chi tiết: “Kỳ thật lần ấy tu vi hao tổn rất nhiều, không thể chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi có thể khôi phục như thường. Nhưng mà một là ta sợ Dao Cơ lo lắng, hai là muốn nhanh chóng rời khỏi hồ giúp nàng tìm người. Nên ta mới bảo bảy ngày là đủ rồi, có thể miễn cưỡng ra khỏi hồ.”
Trác Dật Phi cả kinh: “Lục Đồng, nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục tu vi đã gắng gượng ra khỏi hồ. Như thế có ảnh hưởng tới nàng không?”
Lục Đồng miễn cưỡng cười: “Không có gì, chẳng qua bây giờ ta phải nhanh chóng quay về đáy hồ để tĩnh tu, ít nhất. . . . . . Trong vòng bảy năm cũng không thể ra hồ.”
Trác Dật Phi chấn động, “Bảy năm! Lâu như vậy sao?”
“Lâu sao? Ta đã tu hành mấy trăm năm, cho nên đối với ta bảy năm thật sự không quá lâu. Thực vật hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt để tu thành Tinh, bắt đầu cũng là một quá trình dài dòng.”
“Lục Đồng, ta. . . . . . Ta sẽ rất nhớ nàng.” Trác Dật Phi bình tĩnh nhìn nàng.
Lục Đồng đón nhận ánh mắt của hắn, nàng cười thản nhiên, trên vầng trán lại che giấu sự ưu thương mơ hồ.
Thân thể của nàng nhẹ nhàng bay lên, tựa như tiên nữ lướt mây ngoài cửa sổ. Trác Dật Phi bước về phía ô cửa sổ, nhìn bóng dáng màu trắng nhưng bông tuyết đang dần bay về phía Sấu Tây Hồ trong màn đêm đen đặc.
Thân ảnh bay xa rồi, một câu nói mang nỗi sầu day dứt, nhẹ nhàng bay đến bên tai hắn.
“Dật Phi, ta đi đây.”
Lòng của Trác Dật Phi cũng bay theo nàng đi mất. Lồng ngực trống trơn hụt hẫng, chưa bao giờ hắn có cảm giác này.
“Lục Đồng, ta luyến tiếc nàng.”
***
Thời gian trôi qua như chim lượn, chớp mắt đã qua ba năm.
Hôm nay, Trác Dật Phi đã là quan quản lý văn thư của tri phủ Dương Châu, rất được coi trọng. Công vụ bề bộn như vậy, hắn còn kiêm làm sư phụ truyền dạy đàn cầm cho Nguyên Thích Chi con trai của Nguyên lão gia.
Nguyên Thích Chi năm nay lên sáu, thông minh lanh lợi, có tài năng trời sinh với đàn cầm, cho dù là loại kỹ xảo như thế nào, chỉ cần luyện tập một chút liền hiểu ra. Dạy cho đệ tử như thế, như mài ngọc thô trong tay, tinh tế tạo hình chút đã tỏa tinh quang bốn phía. Trác Dật Phi không cần quá lo.
Hôm nay là ngày hội Trung thu, ngày toàn gia đoàn viên. Giữa trưa, Liễu Xuân Nùng cùng phu quan dẫn theo con gái về nhà bên ngoại thăm mẫu thân. Liễu phu nhân vẫn ở lại Trác gia, thế nên Trác gia đã là nhà bên ngoại của nàng.
Liễu phu nhân vội vàng bước đến ôm cháu gái ngoại Ân Viên của mình: “Ối chà, Viên Viên nhà chúng ta thật là mũm mĩm đáng yêu quá! Bà ngoại thương sao cũng không thể thương hết.”
Ân Nhược Dương và Liễu Xuân Nùng nhìn nhau cười. Con gái đáng yêu khiến người khác thương mến, làm bậc phụ mẫu nghe thế cũng vui mừng.
Trác Dật Phi đến ôm bé, “Bé con Viên Viên đến đây, cười một cái cho cậu xem nào.”
Tiểu Viên Viên ngậm ngón tay trong miệng, nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào.
“Nhược Dương, Xuân Nùng, ta vừa nhìn đã thích con gái của hai người. Để cho bé làm con gái nuôi của ta được chứ?”
Xuân Nùng sẳng giọng: “Biểu ca, Viên Viên vốn là cháu gái ngoại của huynh, thì nhận thức làm cái gì.”
Trác Dật Phi cười nói : “Cũng phải, là ta nhất thời hồ đồ.”
Viên Viên không chịu lại làm cho bà ngoại ôm, lắc lắc thân mình muốn đi xuống ngoạn. Xuân Nùng cùng Liễu phu nhân liền dẫn nàng đi hậu hoa viên.
Trác Dật Phi và Ân Nhược Dương ngồi trò chuyện ở sảnh trước.
“Dật Phi, huynh cũng đến tuổi phải thành thân rồi.”
Trác Dật Phi cười mà không đáp.
“Huynh vẫn còn nghĩ đến cặp Quỷ Mị kia à? Nghe huynh nói, Dao Cơ đã chuyển thế đầu thai rồi. Còn Lục Đồng cũng đã về Sấu Tây Hồ để dốc lòng tu hành, không hề giao thiệp với nhân thế. Huynh và họ đã không còn quan hệ nữa. Nghĩ nhiều cũng vô ích.”
Đúng rồi, đã không còn quan hệ nữa. Nhưng hắn lại không bỏ xuống được. Cơ hồ, hàng đêm hắn đều chèo thuyền ra Sầu Tây Hồ, nhìn ngẩn ngơ bóng trăng trên mặt hồ.
Lục Đồng, ba năm rồi, nàng tu hành có tốt không?
Trác Dật Phi chuyển đề tài khác: “Nhược Dương, có một thê tử như biểu muội của ta, huynh thấy hài lòng không?”
Ân Nhược Dương mày sáng mắt sao tỏ vẻ thỏa mãn: “Đương nhiên, làm sao có thể tìm được một hiền thê lương mẫu như nàng được. Ta cần phải tạ ơn huynh đã giúp đỡ mai mối nhiều lắm.”
Năm đó Trác Dật Phi kêu hắn đến lầu Minh Nguyệt, khuôn mặt nghiêm nghị nói với hắn rắng, biểu muội không muốn gả cho mình thì đành thôi vậy. Nàng luôn coi Dật Phi như huynh trưởng trong, Dật Phi cũng đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Chẳng qua là do phụ mẫu hai bên muốn hai người kết hôn để tăng thêm tình cảm hai nhà. Bây giờ, cuộc hôn sự này đã không thành, phải nhanh chóng tìm cho biểu muội một mối lương duyên khác. Những những người mà bà mối đến giới thiệu đều khiến Dật Phi cảm thấy không ổn lắm. Nếu lỡ như gả nhầm người không quen biết khiến nàng bị uất ức thì sao? Cho nên Dật Phi suy tư đắn đo một phen, không bằng gả biểu muội cho hắn, là bằng hữu tốt chơi thân với nhau nhiều năm, cũng để cho trưởng bối trong nhà yên tâm hơn.
“Nhược Dương, huynh cũng đã biết Xuân Nùng rồi. Nữ công gia chính không gì không giỏi, nếu gả muội ấy làm thê tử cho huynh tuyệt sẽ không uất ức huynh. Ý của huynh thì sao?”
Ân Nhược Dương đương nhiên là cam tâm tình nguyện, hắn vui vẻ nhận lời.
Cuộc hôn sự thân càng thêm thân tuy đã vô vọng, nhưng xét đến gia thế lẫn nhân phẩm của Ân Nhược Dương, Liễu phu nhân cũng không thấy gì không ổn. Thế là đám cưới Trác Liễu đã thành đám cưới Ân Liễu, hôn sự được tổ chức trong không khí vui mừng. Chỉ là, phu thê Trác thị đều thầm than thở, trách móc con trai không nên thân. Họ giúp hắn chọn một con dâu hiền như thế lại không muốn, đã vậy còn tặng không công cho người khác. Hơn nữa từ đó về sau, đã qua nhiều hắn vẫn không chịu kết hôn, còn muốn sống cô độc cả đời. Mắt thấy con đường nối dõi của Trác gia đang thiếu người, họ vô cùng sốt ruột.
“Dật Phi, huynh đừng chỉ làm mai giúp người khác, mà vô tâm đến hôn sự của mình. Trác bá phụ, bá mẫu lúc nào cũng đến kể khổ với mẫu thân ta, nói rằng dù họ giới thiệu ai huynh cũng đều không đồng ý. Rốt cuộc huynh muốn thế nào?”
Trác Dật Phi thở dài một tiếng, muốn thế nào ư? Chính hắn cũng còn không biết nữa. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại liền nhớ đến Lục Đồng.
Bên cửa bỗng có tiếng bước chân chạy tới, còn có tiếng khóc non nớt của Viên Viên.
“Có chuyện gì thế?” Ân Nhược Dương nhảy vụt ra khỏi cửa, Trác Dật Phi cũng theo sau.
Liễu Xuân Nùng ôm Viên Viên, xoa cánh tay trái của bé nói: “Con bé hiếu động, chạy nhanh trên hàng lang gấp khúc nhảy hụt đụng vào bồn hoa. Thế là cánh tay bị đập xuống.
“Để ta xem con bé thế nào.” Ân Nhược Dương cầm cánh tay nhỏ bé trắng nõn nà, kéo ống tay áo lên. Thì thấy có một vết bầm tím hình tròn bên tay trái.
Trác Dật Phi nhìn vết bầm đó đột nhiên chấn động. Vị trí đấy, hình dạng đấy, khiến cho hắn lập tức nhớ đến ngày hôm đó khi Dao Cơ chuẩn bị rời đi đã khắc một hình hoa Thược Dược lên cánh tay nàng.
“Con bé ngã ở bồn hoa nào?”
“Chính là bồn hoa chuyên trồng hoa Thược Dược ở bên hành lang phía Tây. Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, ngoan, mẫu thân mua cho con ăn trứng muối đường.”
Dù dỗ dành ra sao, Viên Viên vẫn khóc nức nở không ngừng. Trác Dật Phi sợ run một lát, đưa tay ôm lấy bé.”Viên Viên ngoan, cậu dẫn con đi chơi nhé?”
Tiếng khóc chợt ngừng lại, khuôn mặt bé còn đầy nước mắt liền nở nụ cười.
“Ôi sao đứa nhỏ này lại nghe lời cậu thế?”