Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 180: Chương 180: Các cô quả thực rất nhàn a




Editor: Kiều Tiếu

Trong lời nói của Đổng Tuyết Nhi mang theo ý vị của người thắng cuộc.

Hôm trước cô ta đi dạo thương trường, cảm thấy chiếc cà vạt mà Nam Tinh mua quả thực rất không tồi.

Chiếc cà vạt kia là bản giới hạn, tổng cộng chỉ có mấy chiếc, cô ta phải nhờ người ở bên nước ngoài cố gắng mãi mới mua chiếc cuối cùng gửi về, coi như là quà để Huyên Nhu tặng cho Quyền Tự.

Không nghĩ tới, chiếc cà vạt đó lại phát huy công dụng ở trong thời điểm này.

Đây quả thực là chuyện khiến cho lòng người sảng khoái.

Nam Tinh nhéo nhéo món quà trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Huyên Nhu.

Huyên Nhu đỏ mặt kéo kéo cánh tay của Đổng Tuyết Nhi.

“Tuyết Nhi, đừng nói nữa. Tặng quà chỉ là tâm ý mà thôi.”

Đổng Tuyết Nhi lại không bỏ qua, hừ cười một tiếng.

“A, đúng rồi, Nam Tinh cô còn không biết đâu nhỉ? Vừa rồi Quyền lão gia tử đã tới gặp Huyên Nhu, ông ấy tự mình công nhận Huyên Nhu, cảm thấy Huyên Nhu và Quyền Tự rất xứng đôi a.”

Nam Tinh nhìn chằm chằm hai người, mở miệng nói.

“Các cô quả thực rất nhàn a.”

Bộ dáng của cô nhẹ nhàng bâng quơ, quả thực đã kích thích Liễu Huyên Nhu.

Mỗi lần cô ta nhìn thấy Nam Tinh, cô ấy (NT) đều trưng ra dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm.

Từ đầu đến cuối đều không đặt bản thân cô (LHN) vào mắt.

Hai mắt của Liễu Huyên Nhu đỏ lên.

“Nam Tinh, có phải cô cảm thấy thiếu gia thích cô hay không? Cho nên cô mới không thèm sợ hãi?”

Nam Tinh liếc cô ta, nhàn nhạt lên tiếng.

“Ừ, nói đúng rồi.”

Cô nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, lọt vào tai người khác đúng quả thực là kiêu ngạo đến cực điểm.

Trong lúc nói chuyện, cảnh vệ lại lần nữa mở miệng.

“Tiểu thư, thực xin lỗi. Mong ngài có thể đi đến phòng cảnh vệ ngồi đợi một lát.”

Thông qua cuộc trò chuyện của mấy người này, cảnh vệ cũng có chút ít suy đoán về Nam Tinh.

Một cô gái si mê nhị thiếu gia, muốn xông vào Quyền gia náo loạn?

Lòng phòng bị của cảnh vệ đối với Nam Tinh càng thêm tăng mạnh.

Loại chuyện này, trước đây cũng từng xảy ra.

Nhưng mà ngày thường thiếu gia điệu thấp, hơn nữa lại đề phòng nghiêm ngặt, mấy năm gần đây không bắt gặp chuyện như vậy xảy ra nữa.

Không nghĩ tới, lúc này lại có người trà trộn vào.

Liễu Huyên Nhu nắm chặt nắm tay.

“Nếu cô cảm thấy anh ấy thích cô, sao anh ấy có thể không đưa thiệp mời cho cô chứ? Nếu anh ấy thật sự thích cô, sao anh ấy có thể để cô một mình đứng ở đây xấu hổ?”

Trong lúc khắc khẩu, Vương quản gia đi tới.

Vương quản gia bày ra sắc mặt ôn hòa dò hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Đổng Tuyết Nhi giành lời trước.

“Vương quản gia, quà tặng của Huyên Nhu đã đưa qua chưa? Quyền Tự nhận rồi chứ?”

Vương quản gia cười cười.

“Đương nhiên là đã nhận. Thiếu gia thực thích.”

Nghe được lời này, Nam Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Vương quản gia.

Đổng Tuyết Nhi hừ cười một tiếng.

“Nam Tinh, cô nghe thấy chưa? Quyền Tự rất thích quà mà Huyên Nhu tặng. A, trước đó cô còn tự tin cảm thấy Quyền Tự thích cô. Sợ rằng đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Cô còn không biết đâu nhỉ? Huyên Nhu và Quyền Tự là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người ta đã sớm quen biết rồi, quan hệ tốt hơn cô rất nhiều.

Ô đúng rồi, không phải mọi người trên mạng đều nói cô và Huyên Nhu lớn lên rất giống nhau hay sao? Cô xác định cô không phải là kẻ thay thế cho Liễu Huyên Nhu chứ? Chỉ vì cô giống cô ấy?”

Nam Tinh dừng lại một lát, nhìn về phía Liễu Huyên Nhu.

Thanh mai trúc mã?

A, đúng, trong tiểu thuyết nguyên bản đúng thật là có một đoạn này.

Chỉ là đoạn miêu tả ấy rất sơ lược, nên cô quên mất chuyện này.

Mơ hồ nhớ được là, Chu Mạc từng ăn dấm của Quyền Tự.

Quyền Tự vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong lòng của Liễu Huyên Nhu.

Hai người cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư??

Nam Tinh nhéo chặt lễ vật trong tay, vẻ mặt lạnh đi không ít.

Đổng Tuyết Nhi cười càng thêm đắc ý.

“Nam Tinh, chính cô cũng không xác định đâu nhỉ? Cô cảm thấy Quyền Tự thích cô, kỳ thật là do cô lớn lên rất giống Huyên Nhu mà thôi.

Đây quả thật là, chuyện chê cười lớn nhất hôm nay tôi nghe được đó.”

Liễu Huyên Nhu nắm chặt làn váy, đỏ mặt.

Thật, thật sự là thế sao?

Thiếu gia nhận quà của mình, hóa ra thiếu gia vẫn luôn nhớ kỹ mình?

Cô nhìn về phía Nam Tinh.

Thấy cô (NT) vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng cảm thấy Nam Tinh có chút đáng thương.

Muốn thay Nam Tinh nói chút gì đó.

Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng từ sau khi bản thân xuất đạo, vẫn luôn bị người ta nói rất giống Nam Tinh, lúc này đây cuối cùng cũng nghe thấy có người nói Nam Tinh giống cô (LHN).

Liễu Huyên Nhu nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của thiếu gia, cô ta nắm chặt nắm tay.

Chẳng lẽ thiếu gia vẫn luôn đợi mình sao? (:))))))))????)

Vương quản gia cũng coi như là người đã trải qua chiến tranh mưa gió suốt vài thập niên.

Duyệt nhân vô số.

Nói thật, vốn dĩ ông không cảm thấy Liễu Huyên Nhu và cô gái Nam Tinh này lớn lên có chút tương tự.

Dù sao khí chất của hai người này hoàn toàn khác biệt, dù cho có đứng chung một chỗ, hoàn toàn sẽ không nhận sai.

Nhưng sau khi nghe xong lời Đổng Tuyết Nhi, Vương quản gia lại nhìn lại Nam Tinh và Liễu Huyên Nhu, tựa hồ, có vài điểm có nét tương tự.

Dù sao lão gia tử chỉ có mỗi tấm ảnh chụp, cầm đi tìm người, nếu hai người Liễu Huyên Nhu và Nam Tinh lớn lên rất tương tự, có lẽ nào bọn họ đã tìm lầm người không?

Trong nội tâm của Vương quản gia có trăm ngàn ý niệm xoay chuyển.

Cuối cùng vì tính bảo hiểm, ông cười mở miệng.

“Nam Tinh tiểu thư, ngài cũng tới đây mừng sinh nhật của thiếu gia?”

Nam Tinh cầm hộp quà trong tay, xoay một vòng, sau đó mở miệng.

“Anh ấy, rất thích chiếc cà vạt mà Liễu Huyên Nhu tặng?”

Vương quản gia trầm mặc.

Ông cũng ý thức được đáp án này hình như rất quan trọng.

Vương quản gia cười cười.

“Cô gái, tôi chỉ phụ trách đem quà tặng lên đó, thiếu gia là người nhận quà.”

Ông không trực tiếp trả lời thiếu gia thích hay không thích.

Nam Tinh duỗi tay, đè thấp vành mũ, che khuất cảm xúc trên mặt.

Lẩm bẩm nói một câu.

“Cà vạt này đúng là rất đẹp.”

Nếu anh ấy thực thích cà vạt, chỉ mang ý nhận lấy đơn thuần, cũng có thể lý giải.

Vương quản gia dò hỏi.

“Cô có cần tôi đưa cô lên không? Thiếu gia vừa làm kiểm tra về, thân thể có chút không khoẻ, vẫn luôn ở trên đó nghỉ ngơi. Lúc này chắc đã dậy rồi.”

Nam Tinh dừng một chút, sau đó lắc đầu.

“Anh ấy đã có một cái.” (KT::))))) có mùi hơi toang)

Cái này của cô không nhất thiết phải tặng nữa.

Tuy nói là vậy, nhưng tâm tình có chút buồn.

Đúng lúc này, phòng tiệc vang lên tiếng ồn xôn xao.

“Ai kia?”

“Quyền Tự?”

“Đúng vậy, Quyền Tự.”

“Đẹp như vậy?”

“Không phải nói là thân thể của hắn không tốt, hàng năm phải nằm trên giường sao? Bây giờ nhìn qua có vẻ rất bình thường a.”

Mọi người sôi nổi đánh giá.

Bộ đàm của cảnh vệ phát ra tiếng nói.

“Thiếu gia xuống dưới.”

Nói xong, vài người đều nghe được.

Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn về phương hướng phòng tiệc.

Từ xa, nhìn thấy Quyền Tự mặc một bộ tây sang màu bạc, có cảm giác hơi suy yếu, nhưng càng tăng thêm dáng vẻ tuấn mỹ tự phụ của hắn.

Nhưng hắn cũng không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi trắng hơi hơi rộng mở.

Một chiếc cà vạt bị hắn nắm chặt ở trong tay.

Quyền Tự đứng trên bậc thang quét một vòng quanh phòng tiệc, cũng không tìm thấy người mà mình muốn tìm.

Bạch Vũ ở dưới thang lầu vội đi lên, nhẹ giọng nói.

“Nam Tinh tiểu thư ở bên ngoài.”

Quyền Tự đi xuống bậc thang, ngay cả nói lời hàn huyên với các khách khứa cũng lười, đi thẳng ra ngoài.

Vừa đi tới cửa phòng tiệc, liếc mắt một cái đã thấy được Nam Tinh.

Lệ khí trên mặt Quyền Tự tan chút, con ngươi màu xám nhạt che lấp không được ánh nhìn nóng rực.

Hắn sải bước đi về phía Nam Tinh.

Trùng hợp chính là, Liễu Huyên Nhu và Nam Tinh đứng chung một chỗ.

Đổng Tuyết Nhi cười nói.

“Huyên Nhu, anh ấy đi về phía cậu kìa, hôm nay là sinh nhật của anh ấy, có nhiều khách khứa như vậy mà anh ấy không để ý tới ai, chỉ một lòng muốn đi tìm cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.