Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 179: Chương 179: Nhận lầm người?




Editor: Kiều Tiếu

Liễu Huyên Nhu nghe thấy lão gia tử nói vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Cô ta nhéo nhéo lễ phục, thiếu gia đang đợi cô?

Rất nhanh, lão gia tử và Vương quản gia rời đi.

Liễu Huyên Nhu đứng im tại chỗ, Đổng Tuyết Nhi bĩu môi.

“Không phải cậu nói rằng hai người các cậu rất lâu rồi không liên lạc với nhau hay sao? Sao anh ấy còn nhớ rõ cậu được?”

Liễu Huyên Nhu thấy Đổng Tuyết Nhu không vui, khuôn mặt của cô ta có chút hồng lại có chút không biết phải làm sao.

“Tớ, tớ cũng không biết.”

Đổng Tuyết Nhi bưng ly champagne lên uống một ngụm, giọng nói có phần không tình nguyện.

“Lão gia tử tự mình tới tìm cậu, còn nhận lầm được chắc?”

Lời này vừa nói ra, mặt của Liễu Huyên Nhu càng thêm đỏ.

“Tớ, tớ, tớ và thiếu gia, giữa chúng tớ không có cái gì hết.”

Cô ta hoảng loạn giải thích, nhưng lời giải thích này kết hợp với bộ dáng hồng hào của cô ta thì không có chút lực thuyết phục nào.

Người có thể đến nơi này tham dự tiệc sinh nhật đều là nhân tinh cả.

Lỗ tai dựng thẳng lên, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng hai người này nói chuyện phiếm.

Vậy nên, tiệc sinh nhật lần này là để cho nhị thiếu gia công khai hôn phối với tất cả mọi người?

Tức khắc, mọi người đều làm bộ lơ đãng vây quanh Liễu Huyên Nhu, sau đó cười khanh khách, khách khách khí khí kính rượu, nói lời khách sáo.

Không lâu sau, Liễu Huyên Nhu đã bị mọi người vây quanh, hệt như chúng tinh phủng nguyệt.

Lúc Nam Tinh đi vào nhà cũ, nhìn thấy đúng là cảnh tượng này.

Cô nhìn cảnh mọi người ăn mặc khéo léo cẩn thận, lại nhìn lại bản thân, mặc một chiếc quần đen cùng một chiếc áo thun, đầu đội mũ lưỡi trai, cứ như vậy bước vào.

Trên đường tới, Tống Cảnh Hiên lâm thời nhận được nhiệm vụ, vừa đưa cô tới cửa đã bị kêu đi rồi.

Trong tay cô cầm một hộp quà rất nhỏ, từng bước đi vào bên trong.

Mới vừa đi không được mấy bước, đã bị cảnh vệ ngăn lại.

Cảnh vệ cười nói.

“Tiểu thư, mời cô trình thiệp mời.”

Nam Tinh chớp chớp mắt.

“Tôi không có thiệp mời.”

Cảnh vệ khựng lại.

Kỳ thật muốn vào trong cũng không có khâu kiểm tra thiệp mời, nhưng cách trang điểm của cô gái này quả thực không hợp với nơi này chút nào.

Cảnh vệ sợ có người cố ý gây rối trà trộn vào, nên mới ngăn người lại dò hỏi.

Ai ngờ vừa hỏi xong, quả thực không có thư mời.

Cảnh vệ lấy bộ đàm ra, nói mấy câu vào trong bộ đàm.

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tinh.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, xin ngài chờ đợi trong chốc lát.”

Nam Tinh đứng tại chỗ gật gật đầu, rất phối hợp.

“Được.”

Một bên khác.

Cửa phòng Quyền Tự.

Vương quản gia cầm theo hai phần quà xuất hiện trước cửa.

Bạch Vũ hô một tiếng.

“Chú Vương.”

Vương quản gia cười cười, đưa quà cho hắn.

Bạch Vũ duỗi tay nhận lấy, nghi hoặc hỏi.

“Đây là?”

“Lão gia tử gặp qua cô gái đó rồi. Cô ấy ở dưới lầu, đây là quà tặng cô ấy và bạn của cô ấy tặng cho thiếu gia. Đợi thiếu gia tỉnh rồi, cháu chuyển giao cho hắn đi.”

Bạch Vũ sửng sốt, sau đó cười cười.

“Vâng.”

Bạch Vũ tự động cho rằng cô gái trong miệng Vương quản gia chính là Nam Tinh tiểu thư.

Cuối cùng Nam Tinh tiểu thư cũng tới rồi.

Trong căn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng.

Quyền Tự tỉnh lại sau cơn hôn mê, hắn vừa mở mắt ra, con ngươi trải rộng tơ máu, mày nhíu chặt, cả người không thể che giấu nổi lệ khí và dáng vẻ không kiên nhẫn.

Vì đã rất lâu không được chợp mắt, nên hôm nay hắn ngủ rất sâu.

Nhưng ngủ xong chỉ khiến cho hắn thêm bực bội, cứ cảm thấy như thiếu cái gì đó.

Hắn nhìn thoáng qua phần giường trống không bên cạnh, rũ mắt xuống.

Nếu biết sẽ phải chờ lâu như vậy, hắn nên tự mình đi đón người tới thì hơn.

Đang lúc nghĩ ngợi, ngoài cửa vang lên động tĩnh.

Quyền Tự giương mắt nhìn, lệ khí giữa mày tan đi chút ít, giọng nói khàn khàn.

“Tiểu Hoa?”

Hắn cho rằng người tới là Tiểu Hoa của hắn.

Kết quả, cửa phòng mở ra, người đi vào chính là Bạch Vũ.

Bạch Vũ đi lên trước, mở miệng.

“Thiếu gia, Nam Tinh tiểu thư tới rồi.”

Mặt mày của Quyền Tự khẽ động.

Bạch Vũ đưa hai hộp quà cho hắn.

“Đây là quà Nam Tinh tiểu thư và bạn của cô ấy tặng cho ngài.”

Nói xong, Bạch Vũ tự động đưa một hộp quà cho hắn.

“Đây là cái mà Nam Tinh tiểu thư đưa tới.”

Quyền Tự liếc mắt nhìn hộp quà kia, sau đó khàn khàn mở miệng.

“Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy ở dưới lầu.”

Nghe thấy người tới rồi, sắc mặt của Quyền Tự tốt lên không ít.

Hắn duỗi tay, cầm lấy hộp quà, mở nó ra.

Một chiếc cà vạt đập vào tầm mắt của hắn.

Hắn cong cong môi.

Tuy rằng đã sớm biết cô ấy sẽ mua cái gì tặng cho mình, nhưng mà lúc nhìn thấy vật thật, tâm tình vẫn rất không tồi.

Bạch Vũ cúi thấp đầu.

Nam Tinh tiểu thư xài tiền của thiếu gia, mua một chiếc cà vạt tặng cho hắn, kết quả thiếu gia lại được dỗ dành vô cùng vui vẻ.

Loại tình huống này, chỉ có thể phát sinh trên người Nam Tinh tiểu thư mà thôi.

Bạch Vũ dò hỏi.

“Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong tây trang cho ngài, ngài muốn mặc luôn không?”

Quyền Tự lên tiếng.

“Ừm.”

Cửa lớn tiền viện.

Đổng Tuyết Nhi liếc mắt một cái liền thấy được Nam Tinh.

Bộ dáng trang điểm hiện tại của cô đặt trong hoàn cảnh này quả thực là quá chói mặt.

Đổng Tuyết Nhi nắm chặt ly champagne trong tay, kể từ ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn thấy Nam Tinh, cô ta liền không thích cô gái này.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét.

Nhịn không được mở miệng hỏi.

“Sao cô ta vào được? Cô ta tới đây làm gì?”

Liễu Huyên Nhu vừa uống xong ly rượu được người ta kính, trên mặt đỏ ửng.

Cô ta vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Nam Tinh, sửng sốt.

Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lão gia tử cầm theo ảnh chụp tới gặp cô nói chuyện.

Người mà lão gia tử muốn tìm có phải là Nam Tinh hay không? Chẳng lẽ đã nhận nhầm Nam Tinh thành cô ta?

Sau đó, Liễu Huyên Nhu lắc đầu.

Không, không đúng, người trên bức ảnh kia vốn dĩ chính là cô ta a.

Đó là bức ảnh chụp thương nghiệp lần trước Chương Võ đăng lên mạng.

Góc chụp có chút giống với Nam Tinh.

Cũng bởi vì chuyện bức ảnh lần đó, cô ta bị fans của Nam Tinh chửi, nói cô ta cố ý cọ nhiệt độ.

Nghĩ như vậy, Liễu Huyên Nhu cúi đầu, trong mắt cô ta hiện lên tia ảm đạm.

“Hình như cô ấy tới tìm thiếu gia.”

Đổng Tuyết Nhi nghi hoặc.

“Cô ta thế mà quen biết với Quyền Tự?”

“Trách không được cô ta dám bắt nạt cậu như vậy, có phải cô ta cho rằng có quen biết với Quyền Tự thì có thể cắm rễ ở Đế Đô không? A, cô ả này lợi hại thật đấy, ngày trước dùng thủ đoạn đính hôn với Chu Mạc, biết được không có khả năng bám lấy Chu Mạc thì liền leo tới Quyền gia? Thật đúng là có năng lực a.”

Lời trong lời ngoài đều là châm chọc.

Nói xong, Đổng Tuyết Nhi lôi kéo cánh tay của Liễu Huyên Nhu.

“Đi, chúng ta qua đó nhìn xem.”

Liễu Huyên Nhu do dự.

“Tuyết Nhi, trong trường hợp này, chúng ta không nên gây chuyện thì hơn.”

Đổng Tuyết Nhi nhịn không được trợn trắng mắt.

“Cô ta đã bắt nạt cậu như vậy rồi, chẳng lẽ lúc này cậu không muốn cho cô ta chút giáo huấn để cô ta tự hiểu rõ bản thân à? Với cả, đây không gọi là gây chuyện, mà gọi là dạy cô ta làm người.”

Liễu Huyên Nhu không nói chuyện.

Đổng Tuyết Nhi thấy cô ta không phản đối, liền lôi kéo cô ta qua chỗ đó.

Đi đến trước mặt Nam Tinh, Đổng Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng, cô ta quơ quơ ly champagne trong tay, dáng người ưu nhã.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô a.”

Nam Tinh nghiêng đầu nâng vành mũ màu đen lên, liếc nhìn cô ta một cái.

Đổng Tuyết Nhi cũng không để ý tới vẻ lạnh nhạt của Nam Tinh, tầm mắt cô ta rơi xuống món quà nhỏ trong tay cô.

Cô ta cười cười.

“A, hóa ra lần trước cô tới thương trường mua chiếc cà vạt vài vạn kia là để tặng cho Quyền Tự a. Trách không được có thể bỏ ra vốn gốc lớn như vậy.”

Nói xong, bỗng nhiên khựng lại, sau đó dùng ôm chặt cánh tay của Liễu Huyên Nhu.

“Nhưng mà cà vạt a, Huyên Nhu cũng vừa tặng xong, còn cà vạt này của cô, chỉ sợ không có chỗ dùng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.