Editor: Kiều Tiếu
Cạch một tiếng.
Tống Cảnh Hiên đóng sầm laptop, không xem nữa.
Sau đó Tống Cảnh Hiên đứng dậy, dựa vào cạnh bàn.
“Bộ nghiên cứu y học có cái nhìn gì về đống video này?”
Rất nhanh, một binh lính từ toilet chui ra.
“Bọn họ nói cực kỳ có giá trị tham khảo, video ghi lại kỹ càng tỉ mỉ, đặc biệt là về hạng mục thí nghiệm thành công nhất của bọn họ······.”
Nói đến đây, binh lính dừng một chút.
“Cậu bé duy nhất còn sống trong đó, chính là Quyền Tự tiên sinh. Người bên bộ nghiên cứu nói, sau khi lấy được đống video này thì bọn họ có thể nghiên cứu chi tiết xem rốt cuộc tổ chức kia đã làm gì đối với Quyền Tự tiên sinh, có cơ hội rất lớn có thể tìm ra biện pháp khôi phục thân thể cho ngài ấy.”
Nói xong, vẻ mặt của binh lính phức tạp.
Video này thực sự khiêu chiến nhận thức của người khác, tuy rằng bọn họ đã sớm nhìn quen máu tươi, cũng không thể nào tiếp thu.
Điên cuồng tới mức khiến nội tâm người khác dậy sóng mạnh mẽ.
“Những tên phát rồ đó, coi con người trở thành những thực vật vô tri vô giác sao? Thế mà còn dám nghĩ muốn lấy não của người này nhét vào đầu của người khác?”
Trong tay Tống Cảnh Hiên cầm kính râm, gõ hai cái lên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bóng đêm nồng đậm, khí áp trong phòng vip càng trầm thấp.
Chờ khi Tống Cảnh Hiên đi tới địa bàn của Quyền Tự đã là một giờ sau.
Quyền Nhung đã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Bạch Vũ và Quyền Tự.
Bạch Vũ không nói một lời đứng cách đó không xa, Quyền Tự mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng, ngồi trước cửa sổ vẽ tranh.
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào, thân hình gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt, đẹp như một bức họa.
Tống Cảnh Hiên vừa bước vào, trên tay cầm theo một chiếc laptop, tay còn lại nhét vào trong túi quần, một bộ dáng bất cần đời.
“Đang vẽ gì đấy?”
Rõ đang là buổi tối, mà hắn còn đeo một chiếc kính râm màu đen.
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, liếc nhìn người đứng đó xa xa, hầu kết lăn lộn, tiếng nói khàn khàn:
“Nhìn thấy cái gì trong văn kiện? Khiến chú sợ tôi đến vậy.”
Một lời của Quyền Tự trúng ngay vào đích.
Thân thể của Tống Cảnh Hiên cứng đó, sau đó thả lỏng lại, đặt mông ngồi lên sô pha, đăm chiêu.
“Về tổ chức phi pháp đã bắt cóc chú, có video sao lưu bị tên giáo sư kia cất giữ trong văn kiện.”
Bàn tay cầm bút chì của Quyền Tự dừng một chút.
Lông mi đen dài rũ xuống, từng chút từng chút run rẩy, cánh môi đỏ thắm của hắn gợi lên một độ cong,
“Ồ?”
Tống Cảnh Hiên nhìn thoáng qua Quyền Tự,
“Chú muốn xem không?”
Nói xong, hắn nâng nâng laptop trong tay.
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn về phía hắn.
Tống Cảnh Hiên bị nhìn tới mức trong lòng run lên, hắn khụ khụ hai tiếng:
“Chú đừng nhìn anh, đến giờ anh còn có chút chưa bình tĩnh nổi.”
Những nhà khoa học điên cuồng đó làm thực nghiệm sống trên người, quả thực đáng sợ.
Nhưng người có thể từ trong rất nhiều thí nghiệm mở ra một con đường máu, cường ngạnh chống đỡ để sống sót, càng đáng sợ.
Trước đó Tống Cảnh Hiên cũng đã có nhận thức như vậy, chỉ là sau khi xem xong những video đó, nhận thức này càng thêm rõ mồn một.
Thậm chí còn khiến cho hắn tạm thời không thể điều chỉnh được trạng thái như cũ.
Đặc biệt là lúc Quyền Tự nhìn chằm chằm hắn, làm cho hắn nhớ tới một cảnh trong video, đó là lúc Quyền Tự 5 tuổi có nhìn chằm chằm vào cameras, cứ nghĩ đến đây là cả người hắn phát lạnh.
Bạch Vũ tiến lên, nhận lấy laptop, đi đến trước mặt Quyền Tự, đưa qua.
Quyền Tự không có nhận, chỉ đùa nghịch bút chì trong tay.
“Đoạn ký ức kia, tôi chưa từng quên.”
Khi hắn nói, ý cười bên môi càng sâu hơn chút.
Những video này, đối với hắn mà nói, vô dụng, bởi vì tất cả những chuyện phát sinh trong tổ chức kia, hắn đều nhớ rõ.
Tống Cảnh Hiên nhịn không được phát ra hai tiếng chậc chậc.
“Chú thật đúng là, đáng sợ.”
Nói xong, dựa vào sô pha bắt chéo chân, không nói gì nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Biệt thự Nam gia.
Nam Tinh mới đi xuống lầu đã nhìn thấy Nam Tình đang bưng một ly cafe đá kiểu Mỹ, ngồi trên sô pha chờ cô.
Thấy cô xuống, Nam Tình đứng dậy đi đến trước mặt Nam Tinh, đầu tiên là đánh giá cô một vòng.
Sau đó, Nam Tình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Nam Tinh.
“Bên trong có 50 vạn, dùng để xử lý việc tư của chính em.”
Nam Tình lộ rõ ý đồ, việc tư ở đây là chỉ người đàn ông đã đẩy Nam Tinh đi vào 'lối rẽ'.
Nam Tinh duỗi tay, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng này. Nuôi người nọ xác thật rất phí tiền.
Nam Tình nhìn thấy Nam Tinh tiếp thu.
Có chút vừa lòng.
Nữ nhân mà vì một tên đàn ông khóc lóc ỉ ôi đòi chết đòi sống, cô phiền nhất là dạng người đó.
Lãng phí thời gian, lãng phí công sức.
Sau đó, Nam Tình chỉ chỉ một chồng tư liệu trên bàn.
“Một lát nữa đến công ty với chị, đây là tư liệu về dự án quy hoạch làng du lịch, còn có những tin tức cơ bản về Nam gia và Quyền gia.”
Nam Tinh đi tới, cầm tư liệu lên.
Sau đó đi theo sau Nam Tình.
Vừa lên xe, Nam Tinh đã bắt đầu lật tư liệu.
Tốc độ lật giấy của cô rất nhanh.
Nam Tình ngồi ở sau xe, vừa lên xe đã bắt đầu gọi điện thoại.
Chờ khi sắp tới điểm đến, ánh mắt của Nam Tình đảo qua Nam Tinh, nhìn thấy tốc độ lật trang của cô, hơi nhướn cao mày.
Bước vào tập đoàn Nam thị, Nam Tình nói với Nam Tinh.
“Có chuyện gì thì có thể đến tìm trợ lý A Đại.”
Nam Tinh lên tiếng.
“Được.”
Người lui tới, nhịn không được quét về phía Nam Tinh.
Nam Tình còn chưa tới văn phòng đã có người vội vã chạy tới,
“Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn tài chính Quyền thị đến.”
Nam Tình sửng sốt.
“Quyền Nhung?”
Hắn tới làm gì?
“Dạ vâng.”
“Hiện giờ hắn ở đâu? Tới chỗ này vì lý do gì? Có nói không?”
Một bên nói, một bên Nam Tình với lấy áo khoác tây trang màu trắng trên tay trợ lý, mặc lên người.
Người chạy đến nói.
“Ở phòng họp, đang ở cùng chủ tịch Nam.”
“Đi xem.”
“Vâng.”
Rất nhanh, Nam Tình rời đi.
Nam Tinh được A Đại đưa tới văn phòng riêng của Nam Tình, nhìn tư liệu cả buổi sáng.
Không biết bên Nam Tình xảy ra chuyện gì, một buổi sáng cũng chưa thấy về.
Lúc Nam Tinh nhận được điện thoại Quyền Tự gọi tới, đã đọc tới tập văn kiện cuối cùng.
Cô không nhìn tên người gọi là ai, vừa nhận điện thoại vừa lật văn kiện.
Chỉ là đợi nửa ngày, bên kia điện thoại cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Lúc này lực chú ý của cô mới bị điện thoại hấp dẫn.
Nhìn thoáng qua tên, cô mở miệng.
“Quyền Tự?”
Đầu bên kia điện thoại, Quyền Tự chậm rãi nói.
“Đã sang buổi chiều rồi.”
Nam Tinh đáp lời,
“Ừm.”
Sau khi đáp xong, lại thuận tay lật một tờ văn kiện.
Quyền Tự tiếp tục nói.
“Tiểu Hoa có còn nhớ chuyện mình đã đồng ý hay không?”
Nam Tinh dừng một chút.
Ách, đúng rồi, phải đi tìm hắn ăn cơm.
“Em ······.”
Cô còn chưa nói hết câu, ngoài cửa văn phòng vang lên động tĩnh.
Mơ hồ, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của Nam Tình.
“Chủ tịch Quyền, đây chính là văn phòng của tôi.”
Nói xong, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Nam Tinh lại lần nữa gặp được Quyền Nhung.
Chỉ là so với đêm qua, hắn càng thêm uy nghiêm.
Chẳng sợ hắn đang ngồi trên xe lăn, khí thế lãnh ngạnh kia, vẫn khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Lực chú ý của Quyền Nhung rơi xuống người Nam Tinh.
Nam Tình giới thiệu,
“Đây là em gái tôi, Nam Tinh, vừa mới thi đại học xong, hôm nay vừa tới đây thực tập.”
Đi theo sau Quyền Nhung và Nam Tình còn có không ít người.
Ồn ào chắn ngoài cửa.
Thanh âm của Quyền Nhung lạnh băng.
“Lại gặp mặt.”
Nam Tình ở cạnh đó nghe được lời nói của Quyền Nhung, hơi nhíu mày lại, cười nói:
“Chủ tịch nhận thức em gái tôi?”
Quyền Nhung lăn một hạt châu trên tay, như suy tư gì.
“Có hiểu biết qua.”