Editor: Kiều Tiếu
Tiếng nói chuyện của hai người thông qua điện thoại truyền tới một bên khác.
Quyền Tự ngồi trước bàn ăn, lặng im trong chốc lát.
Cho đến khi đối phương cúp máy.
Quyền Tự rũ mắt xuống, cầm điện thoại, lại gọi một cuộc gọi khác.
Nam Tinh nhéo di động,
“Chủ tịch Quyền.”
Lúc này, trợ lý đưa điện thoại di động cho Quyền Nhung, thấp giọng nói.
“Là nhị thiếu gia.”
Quyền Nhung nhận điện thoại.
Tiếp đó, cũng không biết người gọi điện thoại đã nói cái gì, ánh mắt của Quyền Nhung quét vài lần lên người Nam Tinh.
Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.
Quyền Nhung lăn vài hạt châu trên tràng hạt, mở miệng.
“Chưa ăn cơm?”
Lời này vừa thốt ra, người trong phòng đều an tĩnh lại.
Mà hắn nhíu mày, một bộ dáng hoàn toàn không tán đồng nhìn Nam Tinh.
Hiển nhiên, câu hỏi này là đang hỏi Nam Tinh.
Nam Tinh lắc đầu.
“Vẫn chưa.”
Quyền Nhung lạnh như băng nói.
“Công tác làm lúc nào cũng được, ăn cơm mới là căn bản.”
Thân thể kia của Quyền Tự, không thể nhịn đói.
Nhưng những lời này lọt vào tai người khác lại thay đổi hương vị.
Lực chú ý của một đám người sôi nổi đảo qua đảo lại giữa hai người Quyền Nhung và Nam Tinh.
Quan hệ này, không giống như mới quen biết a.
Nam Tinh lên tiếng.
“Vâng.”
Quyền Nhung lại nói tiếp,
“Đi thôi.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Tình.
Nam Tình cười cười.
“Đi ăn đi.”
Chờ thấy Nam Tinh đi rồi, Quyền Nhung mở miệng.
“Em gái cô đối với công việc khá là nghiêm túc.”
Nam Tình cầm lấy một cây bút, cười nói.
“Cũng không có cách nào. Nam gia chúng tôi vừa truyền thống vừa bảo thủ, trước khi tốt nghiệp đại học thì không cho phép con bé yêu đương, chỉ có thể chuyên chú công tác kiếm ít tiền.”
Bộ dáng của cô như thể không còn cách nào.
Chỉ là trong mắt không hề có ý cười.
Cô không tin Quyền Nhung chỉ hiểu biết sơ qua về Nam Tinh.
Con người của hắn như vậy mà lại đi quan tâm một người có ăn cơm hay chưa, đó là một vấn đề rất lớn.
Vừa nhìn Nam Tinh đã biết con bé không có ý tứ gì với Quyền Nhung.
Vậy nên, mấy chuyện có thể phát sinh phải diệt trừ từ sớm, kẻo đến tai ba mẹ, không biết chừng sẽ có bao nhiêu phiền toái.
Loại chuyện như là, trực tiếp ném Nam Tinh lên giường Quyền Nhung, cô dám cam đoan ba mẹ cô tuyệt đối có thể làm được.
Khuôn mặt của Quyền Nhung lạnh băng, nhíu mày.
“Một ngày ba bữa vẫn nên ăn đúng giờ.”
Cô ấy kéo dài thời gian dùng bữa, cậu em trai ốm yếu kia của hắn sẽ phải ngồi chờ, cứ như vậy, sớm hay muộn A Tự cũng phải vào bệnh viện.
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Quyền Nhung càng lạnh hơn, lại nói tiếp.
“Vừa mới thi đại học xong, chuyện công tác, không nóng nảy.”
Nụ cười của Nam Tình phai nhạt chút.
“Chủ tịch Quyền, ngài với em gái tôi ······”
Lời của cô có điều ám chỉ.
Quyền Nhung liếc mắt nhìn Nam Tình một cái.
“Cô ấy đã cứu A Tự.”
Nghe được câu này, trong mắt Nam Tình rốt cuộc hiện ra ý cười.
“Hóa ra là như vậy, Nam Tinh không hề nhắc qua.”
Buổi chiều, Nam Tinh vừa về công ty đã bị Nam Tình gọi tới văn phòng.
Nam Tình ngồi trên ghế xoay, trên tay cầm một tập văn kiện.
“Xem xong hết rồi?”
Nam Tinh gật đầu.
“Dạ, không sai biệt lắm.”
Nam Tình đẩy chồng văn kiện khác trên bàn tới trước mặt Nam Tinh.
“Đây là ba phương án đấu thầu cùng với kế hoạch thiết kế làng du lịch, mấy ngày này em nhìn kỹ xem, chờ nghiên cứu rõ rồi thì đến đấy nói chị nghe cái nhìn của em.”
Nam Tinh nhận lấy chồng văn kiện kia.
Vừa mở ra, bên trong chi chít chữ, lật vài tờ tiếp thì toàn thấy bảng biểu.
Liệt kê rõ toàn bộ phí tổn và lợi nhuận.
Nam Tinh đáp lời, “Vâng.”
Nghe vậy, Nam Tình xoay xoay cổ một chút.
“Chị phải đi công tác mấy ngày, tự em ở nhà xử lý mọi việc được không?”
Nam Tinh gật đầu.
“Được.”
“Không tồi.”
Nói xong, Nam Tình cầm túi xách lên, đi rồi.
Nam Tinh ngồi xuống, tiếp tục lật văn kiện trong tay.
Mỗi khi Nam Tình phân phó công việc đều nói rất ít, nghe qua thì cực kỳ đơn giản, hệt như chỉ cần làm một lát là đã hoàn thành.
Nhưng 'vài' văn kiện trước đó Nam Tình đưa cho cô, Nam Tinh phải mất vài ngày mới xem hết.
Bên trong toàn là những thuật ngữ chuyên ngành, đã vậy phạm trù kiến thức bên trong cũng rất rộng.
Có cả quy hoạch chỉnh thể của làng du lịch, đồ hoạ thiết kế, hạch toán phí tổn và lợi nhuận, vân vân, tất cả đều có hết trong đó.
Lại thêm một buổi đêm buông xuống.
Phòng VIP của khách sạn Cảnh Thành.
Nam Tinh cầm bản thiết kế nhìn một lượt.
Mà máy tính trước mặt cô đang vang lên từng tiếng tranh luận kịch liệt.
Lần này là mâu thuẫn trong tổ đấu thầu, nguyên nhân chính là vì bản thiết kế trên tay cô.
“Tôi đã nói rồi, chỉ có thiết kế kiểu này mới là hoàn mỹ.”
Một nhân viên trong tổ kế toán phản bác.
“Thiết kế của cậu nhìn thì hoàn mỹ, nhưng phí tổn lại cao như vậy, sao có thể đấu thầu thành công?”
“Làng du lịch này vốn là nơi cao cấp, đương nhiên bản thiết kế phải có yêu cầu xa hoa tốn kém, bản thiết kế trước đó của các cậu quả thực quá tục tằng không nuốt trôi!”
“Ha hả, ừ thì chỉ có bản thiết kế của cậu mới tươi mát thoát tục không hề tục tằng, đã vậy thì cậu cũng biến phí tổn của nó tươi mát thoát tục hơn đi.”
“Để cho thiết kế càng hoàn mỹ, chi nhiều chi phí cũng là điều đương nhiên, không chừng bên đó lại thích kiểu này.”
“Cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết vẽ một bản thiết kế hoàn mỹ hay sao? Tập đoàn Chu thị vừa mới đón được một vị kiến trúc sư bên Mỹ, không tiếc tốn 150 vạn chỉ để đào được người ta. Cậu có chắc là cậu sẽ hơn được người ta không? Để tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không làm được một bản thiết kế mà tất cả mọi người nhìn qua chỉ biết trầm trồ khen ngợi, không ai dám hó hé một lời, thì tốt nhất cậu nên giảm giá cả xuống đi!!”
Nói xong, kiến trúc sư kia câm nín, tựa hồ bị nghẹn lời rồi.
Bởi vì sao? Bởi vì kiến trúc sư mà tập đoàn Chu thị vừa mời tới hắn cũng biết, đúng thật rất mạnh, hắn cũng không nắm chắc phần thắng, sao mà đảm bảo được bản thiết kế của hắn sẽ tốt hơn được chứ.
Cuộc đấu thầu lần này, quan trọng nhất là ở hai điểm.
Giá cả tiêu hao, và bản thiết kế làng du lịch.
Nhân viên kế toán của tổ hạch toán phí tổn và kiến trúc sư bên tổ thiết kế cãi lộn ầm ĩ.
Cuộc tranh luận này đã diễn ra thật lâu.
Nam Tinh cầm mấy bản thiết kế lên, nhìn một lượt.
Ừm.
Nhìn không hiểu.
Trên máy tính, trận khắc khẩu còn tiếp tục.
Không biết từ khi nào, Quyền Tự đã lại gần.
Con ngươi màu xám nhạt liếc qua mấy bản thiết kế, cười khẽ một tiếng.
Một bàn tay của hắn ôm lấy eo Nam Tinh, kéo người vào trong lòng ngực mình.
Cọ xát từng chút một, rồi cắn lên thịt mềm trên cổ cô.
Chỉ vì mấy thứ này mà ném hắn sang một bên chẳng thèm quan tâm, đã thế còn hoang phí mất vài ngày.
Nam Tinh bị hắn cọ cho phát ngứa, nghe thấy tiếng cười của hắn, cô đè thấp giọng, hỏi.
“Anh cảm thấy cái nào tốt hơn?”
Cô vừa nói xong, trong nhóm trò chuyện, giọng nói của Nam Tinh vang lên.
“Nam Tinh, em cảm thấy sao?”
Nam Tinh nhìn Quyền Tự, lại nhìn mấy bản thiết kế kia.
Giọng nói của hắn nghẹn ngào.
“Bắt anh phải chọn lựa giữa hai bản thiết kế anh không đặt vào mắt, Tiểu Hoa đang làm khó anh sao?”
Nam Tinh nhịn không được liếc hắn một cái.
Cuối cùng, Quyền Tự vẫn nâng ngón tay lên, duỗi tay chỉ vào một trong số đó.
Nam Tinh mở miệng.
“Bản thiết kế thứ hai có vẻ tốt hơn.”
Nghe thế, thiết kế sư tự tin hơn chút.
“Một thường dân như cô Nam Tinh cũng nhận ra bản thứ hai tốt hơn, chứng tỏ chênh lệch xác thật rất lớn, không nên vì một chút tiền mà hy sinh mỹ quan. Huống chi, đây là làng du lịch lập ra cho kẻ có tiền, vậy nên càng phải đặt nặng tiêu chuẩn thẩm mỹ.”
Sau đó, kế toán viên hừ lạnh một tiếng, không tán đồng với ý kiến này.
“Chọn một trong hai bản này thì có ích gì, chúng ta cần phải suy tính tổng hợp, mục tiêu của chúng ta là đấu thầu thành công. Phí tổn là nhân tố chiếm tỉ lệ rất lớn.”
Quyền Tự khép nửa con ngươi, cong cong môi ghé sát vào tai Nam Tinh, không chút để ý nói.
“Thật ra hắn nói không sai.”