Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 162: Chương 162: Đúng là cô đã thay đổi không ít




Editor: Kiều Tiếu

Ninh Đào nghe xong, bĩu môi.

“Đổng gia các người cũng không có gì lợi hại a, dựa vào đâu mà kiêu ngạo?”

Cô ấy nói thầm một câu, Đổng Tuyết Nhi lại cho hết vào lỗ tai, sắc mặt trở nên hung dữ.

“Cô có ý gì?”

Ninh Đào chậm rì rì nói.

“Ý trên mặt chữ a.”

Người phục vụ ngó nghiêng, cảm thấy hai phe này nếu còn tiếp tục đôi co, rất có khả năng sẽ đánh nhau trong tiệm của cô ấy.

Hai bên này, dù là bên nào thì cô ấy cũng đắc tội không nổi.

Cho nên thực cẩn thận chen miệng.

“Nữ sĩ, chiếc kẹp cà vạt đá quý của ngài đã chuẩn bị xong.”

Đổng Tuyết Nhi giằng lấy cái túi, kiêu ngạo tự mãn liếc xéo Nam Tinh, lôi kéo Liễu Huyên Nhu rời đi.

Chờ hai người đó rời đi.

Ninh Đào cắn ống hút theo thói quen, bĩu môi, sau đó ôm lấy cánh tay của Nam Tinh.

Hai người cũng nhanh chóng rời khỏi trung tâm mua sắm.

Đợi đến khi ra khỏi cửa trung tâm, Ninh Đào có ý muốn thương lượng với Nam Tinh.

“Nam Tinh, tớ có thể không tới tham gia minh tinh điện cạnh được không a, tớ không biết đánh.”

Nam Tinh nhìn cô ấy,

“Cậu rất khó xử?”

Ninh Đào lập tức gật đầu.

“Đúng đúng đúng, rất khó xử.”

“Cảm thấy khó xử phải là đồng đội của cậu, cậu khó xử cái gì?”

Mặt già của Ninh Đào đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Người ta cũng biết sĩ diện mà.”

“Đã sĩ diện như vậy thì sao lại cậy mạnh nói bản thân đánh điện cạnh rất giỏi?”

Nhắc tới chuyện này, Ninh Đào liền tức giận.

“Còn không phải do em trai của cậu hay sao, là do hắn ép tớ. Hắn bạo lực lạnh tớ, đã vậy suốt ngày chỉ biết cười nhạo tớ.”

(*Bạo lực lạnh là khái niệm chung cho các hành vi bạo lực về tinh thần, không để lại tổn thương trên da thịt, có thể kể đến như bị ngó lơ, quát mắng hoặc bị một người mình quan tâm đe dọa, hay bị người ta thờ ơ khi mình cần giúp đỡ.)

Nam Tinh sửng sốt.

“Cậu bị bạo lực lạnh?”

Ninh Đào gật gật đầu.

“Ừm!”

“Hắn đã làm gì?”

“Hắn kêu tớ chơi game với hắn, lúc tớ bị quân địch quần ẩu, hắn chỉ đứng bên cạnh mặc kệ tớ, chỉ biết nhìn! Còn nói, đối phương tiêu diệt tớ, cũng coi như là làm một chuyện tốt.”

Nam Tinh trầm mặc.

Trên phương diện chơi game, hình như, lời Nam Vũ nói cũng có chút đạo lý a.

Ninh Đào cắn ống hút.

“Nam Tinh, cậu đi với tớ đi?”

“Xem tình hình đã.”

Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe màu đen chạy băng băng tới trước mặt hai cô.

Sau đó, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da mở cửa ghế lái phụ ra, đi tới bên cạnh Nam Tinh, cười với cô.

“Chào ngài, Nam Tinh nữ sĩ, tôi là trợ lý của chủ tịch Chu Mạc. Chủ tịch đang ở trên xe, có chuyện muốn nói với ngài, muốn mời ngài lên xe tán gẫu đôi lời.”

Nam Tinh khẽ nhíu mày.

Liễu Huyên Nhu vừa đi, Chu Mạc liền tới.

Cô có đào phần mộ tổ tiên của hai người bọn họ à? Sao cứ như âm hồn bất tán mà bám theo cô.

Nam Tinh chào tạm biệt Ninh Đào, mở cửa ngồi vào trong xe.

Chu Mạc mặc tây trang màu đen, nhìn có vẻ đoan chính nghiêm túc.

Gương mặt lãnh ngạnh, sườn mặt như điêu khắc đập vào mi mắt của Nam Tinh.

Hắn đang bận việc, đôi tay vẫn đang lật xem một bản hợp đồng.

Nam Tinh vừa ngồi vào, bàn tay lật xem hợp đồng của Chu Mạc dừng lại, ngẩng đầu lên.

Giọng nói của Nam Tinh nhàn nhạt.

“Chu tổng tìm tôi có việc gì không?”

“Cô gặp Huyên Nhu?”

Nam Tinh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, không trả lời.

Chu Mạc chậm rãi nói tiếp.

“Cô đã nói gì với em ấy, kích thích em ấy muốn chia tay với tôi?”

“Chuyện này, sao anh không hỏi cô ta mà chạy tới đây hỏi tôi làm gì?”

Tầm mắt của Chu Mạc rời khỏi người Nam Tinh.

“Từ trước tới nay Huyên Nhu không biết nói xấu người khác.”

Nam Tinh hơi suy tư.

Ý của hắn ta là, cô là người biết nói xấu người khác?

Ha, thật ra cũng đúng.

Cô cúi đầu, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn dây đằng, mở miệng.

“Tôi nói cô ta khóc sướt mướt, đen đủi.”

Chu Mạc khựng lại, tầm mắt lạnh băng nháy mắt đâm thẳng vào người Nam Tinh.

Nam Tinh nhận thấy khí thế của hắn ta thay đổi, nhướn mày, thẳng thắn đối mắt với hắn ta, không sợ chút nào.

Lập tức, không khí trong xe như bị ngưng lại.

Không biết phải mất bao lâu, mới nghe Chu Mạc nói một câu.

“Nam Tinh, cô đã thay đổi không ít.”

Nam Tinh trong quá khứ, sẽ không nói ra mấy lời như vậy trước mặt hắn.

Nam Tinh rũ mắt.

“Giờ Chu tổng mới nhận ra?”

Hai người đối chọi gay gắt.

Một hồi lâu, Chu Mạc mới chịu dời tầm mắt khỏi người Nam Tinh.

Xe vẫn chạy băng băng trên đường, đi thẳng về phía trước.

Lúc sau, giọng nói lạnh băng của Chu Mạc vang lên.

“Dám nói chuyện thẳng thắn như vậy, xem ra cô ở chung với Quyền Tự không tồi.”

Lời của hắn ta có mang theo gai nhọn.

Nam Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ.

“Ừ, xác thật không tồi.”

Đâu chỉ không tồi, quả thực phải nói là quá tốt.

Cô nói xong lời này, làm cho Chu Mạc câm nín.

Chu Mạc đóng hợp đồng lại, mở miệng.

“Cô lấy cách thức này để chửi bới em ấy, cũng là vì ỷ vào thế của Quyền gia?”

Nam Tinh khẽ nhíu mày.

Có gì thì nói nấy, kéo Quyền gia vào làm gì?

“Chửi bới? Ăn ngay nói thật mà thôi.”

Không biết đã qua bao lâu, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng.

Trợ lý ngồi trên ghế lái phụ mở miệng.

“Chu tổng, tới nhà ăn rồi.”

Nam Tinh nhìn cảnh bên ngoài một chút.

Cô đang tính mở miệng, thì bỗng nhiên Chu Mạc nói.

“Ba cô đang ở bên trong.”

Nam Tinh dừng lại, nhìn về phía hắn.

“Có ý gì?”

Trên tay Chu Mạc cầm một phần hiệp ước.

“Đàm phán giữa Chu gia với Nam gia, cô không muốn xem?”

Nam Tinh nhíu mày.

Ba cô, Nam Kiến Quốc?

Những chuyện liên quan tới tập đoàn Nam thị, nháy mắt hiện lên hết trong đầu Nam Tinh.

Hiện giờ, tuy nói Nam Kiến Quốc là chủ tịch, nhưng kỳ thực đại bộ phận công việc đều do chị cả xử lý.

Bây giờ, người ba này lại muốn bàn chuyện hiệp ước với Chu gia?

Tính ra, đây không phải là một dấu hiệu tốt lành gì.

Xuống xe.

Nam Tinh đứng im tại chỗ.

Chu Mạc nhìn cô một cái.

“Đi thôi.”

Nói xong, xoay người đi vào trong nhà hàng.

Nam Tinh theo sau, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Nam Tình.

[Chị, ba đang ở Đế Đô, muốn bàn chuyện với Chu Mạc, chị biết không?]

Chỉ là sau khi tin nhắn được gửi đi, lại như đá chìm đáy biển, chậm chạp không có động tĩnh.

Nam Tinh đè vành mũ xuống thấp thêm một chút, từng bước đi theo Chu Mạc, vào trong nhà hàng.

Vừa đi vào, từ xa liền thấy được Nam Kiến Quốc đang ngồi trong góc.

Nam Kiến Quốc vừa thấy Chu Mạc, hai mắt lập tức sáng ngời.

“Ai nha, Chu tổng Chu tổng.”

Nói xong, tiến về phía trước bắt tay.

Mới vừa tiến lên được vài bước thì ông ta nhìn thấy Nam Tinh ở phía sau.

Tức khắc, Nam Kiến Quốc nhíu mày.

“Sao con lại tới đây?”

Ông ta nhìn một lượt, đối với việc Nam Tinh xuất hiện thực mâu thuẫn.

Chu Mạc mở miệng.

“Nam Tinh vừa nghe Nam tổng muốn bàn chuyện với tôi, liền theo tới đây. Xem ra Nam tổng cũng đã lâu không gặp cô ấy, làm cho cô ấy có chút nhớ nhung người ba này rồi.”

Nam Kiến Quốc cười cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nam Tinh vẫn rất sắc bén.

Ba người ngồi xuống bàn ăn.

Sau vài phút nói chuyện phiếm ngắn ngủi, rất nhanh đi thẳng vào vấn đề.

Nam Kiến Quốc mở miệng.

“Chu tổng, hợp đồng nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo, suy xét thế nào?”

“Nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo của tập đoàn Nam thị đang trong thời kỳ thu được nhiều lợi nhuận, không biết vì sao Nam tổng lại muốn bán công ty con này?”

Nam Kiến Quốc thở dài.

“Nghiệp vụ quan trọng nhất của Nam gia vẫn là địa ốc, còn những thứ linh tinh bát nháo khác, vẫn không nên làm loạn thì hơn. Phải một lòng dốc sức mới có thể kiếm tiền a.”

Chu Mạc gật đầu.

“Lời Nam tổng nói ra cũng có chút đạo lý.”

Nam Tinh nhíu mày, mở miệng.

“Ba muốn bán đồ ăn vặt Xảo Xảo cho Chu gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.