Editor: Kiều Tiếu
Nói xong, cô nhìn thoáng qua điện thoại.
Bên phía chị cả chậm chạp không có động tĩnh.
Nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo nhờ vào chuyện của Tửu Từ mới có cơ hội đứng vững gót chân, độ nổi tiếng vừa mới được nâng lên.
Giờ mà bán, đúng là thời điểm bất lợi nhất, tất cả những tiền bạc đổ vào đó đều sẽ đổ sông đổ biển.
Chị cả nhất định sẽ không cho bán.
Nam Kiến Quốc tức giận, mắng.
“Con nít con nôi, hỏi nhiều làm cái gì? Cho dù có nói với con, con có thể nghe hiểu sao?”
Cô con gái thứ hai mới nhận về này, vốn tưởng rằng là tiểu áo bông tri kỷ, không nghĩ tới cũng giống như chị cả của nó, đều là phản đồ đối nghịch với ông ta.
Lúc này, Chu Mạc lấy hợp đồng đặt lên bàn.
“Nam tổng, xem xét hợp đồng đi, nếu không thành vấn đề thì có thể ký tên đóng dấu ngay.”
Nam Kiến Quốc vừa thấy hợp đồng, bắt đầu cười.
Duỗi tay, kéo hợp đồng về phía mình, bắt đầu lật xem.
Nam Tinh đứng lên, rời khỏi bàn ăn, đi về phía WC.
Chu Mạc nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng Nam Tinh rời đi.
Môi khẽ cong lên, hiện lên vẻ lạnh nhạt vô tình.
Nam Kiến Quốc vừa lật xem vừa thở dài.
“Chu Mạc a, thật là đáng tiếc, vốn dĩ hai nhà chúng ta có quan hệ thông gia, suýt chút nữa cháu cũng trở thành con rể của Nam gia nhà bác rồi. Bác vẫn luôn thực vừa lòng cháu a.”
Khuôn mặt của Chu Mạc lãng ngạnh, nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Đúng là đáng tiếc.”
Nói xong, hắn lại nói.
“Nam tổng, ngài cứ chậm rãi xem hợp đồng đi, tôi đi toilet một chút.”
Nam Kiến Quốc lập tức gật đầu,
“Được, được.”
Nghe vậy, Chu Mạc theo hướng Nam Tinh rời đi, đi về phía đó.
Nam Tinh đi tới trước bồn rửa tay, gọi điện thoại cho chị cả.
Điện thoại của chị cả có chuông, nhưng chậm chạp không nghe máy.
Bên Tế Thành đã xảy ra chuyện?
Lúc cô cúi đầu, hơi suy tư.
Chu Mạc đã đi tới.
Hắn mở vòi nước, từng chút từng chút rửa tay, sau đó sóng vai đứng thẳng với Nam Tinh.
Giọng nói đạm mạc.
“Ba cô muốn bán đồ ăn vặt Xảo Xảo, cô và chị cô đương nhiên sẽ không đồng ý. Đáng tiếc, vô lực thay đổi hiện thực này.”
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía hắn ta, nghi hoặc.
“Anh muốn nói cái gì?”
Chu Mạc rút tờ giấy bên cạnh, chậm rãi lau khô tay.
“Lúc cô chửi bới Huyên Nhu, có phải cũng đã suy xét tới tính tình em ấy yếu mềm, căn bản vô pháp phản kháng?”
Nam Tinh đã hiểu ý tứ của Chu Mạc.
Thằng nhãi này cố ý đưa cô tới đây, muốn cho cô một lần giáo huấn.
Chu Mạc nhìn về phía điện thoại của Nam Tinh, lạnh nhạt nói.
“Cô muốn liên lạc với chị gái cô, muốn thay đổi cục diện này, nhưng chậm chạp không liên lạc không? Bây giờ tự thân cô ta cũng khó bảo toàn.”
Nam Tinh nhìn hắn ta.
Quả nhiên, bên phía Tế Thành đã xảy ra chuyện.
Chu Mạc lại châm chọc nói thêm một câu.
“Ba cô còn đang đáng tiếc chuyện hôn sự của hai chúng ta đã trở thành phế thải. Xem ra đến bây giờ ông ta còn không biết hôn sự trở thành phế thải là do con gái của mình giở trò quỷ.”
Nói xong, hắn đi lướt qua người Nam Tinh.
“Về sau, cách Huyên Nhu ra xa một chút.”
Nói xong, rời đi.
Nam Tinh nhắm mắt, chuyện của đồ ăn vặt Xảo Xảo mới là chuyện cấp bách. (*