Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 164: Chương 164: Khám bệnh




Editor: Kiều Tiếu (cả nhà bị covid trừ mình ra, nghiễm nhiên mình trở thành chân sai vặt + một núi deadline đè lên người mình, ôi cuộc sống thời dịch bệnh ☹)

Ba Nam cất đồ xong, đứng lên chuẩn bị đi.

Nam Tinh mở miệng.

“Ba, sao không gọi được cho chị cả?”

“Chị mày bận rộn như vậy, đừng có suốt ngày quấy rầy nó làm việc.”

Nói xong, cầm túi lên rời đi.

Ba Nam đi rồi, trên bàn ăn còn dư lại hai người là Nam Tinh và Chu Mạc.

Gương mặt của Chu Mạc lãnh ngạnh.

“Cô đã làm cái gì?”

Nam Tinh đứng dậy, cầm cặp sách màu đen lên, nhàn nhạt nói.

“Tôi làm cái gì, có liên quan gì tới anh?”

Chu Mạc nhìn bản hợp đồng trên bàn, rồi nhìn lại Nam Tinh.

Ngày trước, là Nam Kiến Quốc xun xoe vươn cành ô liu, nhắc khéo hắn về ý muốn muốn bán công ty con đồ ăn vặt Xảo Xảo.

Ngay cả lúc nãy, biểu hiện của Nam Kiến Quốc vẫn cực kỳ vội vàng, như thể muốn nhanh chóng vứt bỏ khối thịt ngon đó đi.

Trong tình cảnh như vậy, Nam Tinh muốn thay đổi cục diện gần như là chuyện không thể nào.

Trừ khi là có thế lực thứ ba muốn tham gia, ra giá cực cao, mới có thể khiến cho Nam Kiến Quốc thay lòng.

Rất nhanh hắn ta đã ý thức được điều gì.

“Cô nhờ Quyền gia tham gia vào vụ này?”

Nam Tinh nhìn thoáng qua Chu Mạc, giọng nói nhàn nhạt.

“Những việc này, không có quan hệ gì với Chu gia nhà anh.”

Cô đang định rời đi.

Chu Mạc nhìn chằm chằm Nam Tinh, híp híp mắt, bỗng nhiên mở miệng.

“Nam Tinh, cô cảm thấy tập đoàn tài chính Quyền gia sẽ có lòng tốt làm từ thiện cứu tế người khác, mà lại phát triển được như ngày hôm nay sao?”

Nam Tinh dừng chân.

Chu Mạc lại mở miệng.

“Cẩn thận dẫn sói vào nhà lúc này không hay.”

Nam Tinh quay đầu lại, liếc hắn một cái.

“Lời này, Chu tổng tự giữ lại để bản thân cảnh giác đi.”

Nói xong, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nam Tinh bắt đầu gọi điện thoại liên lạc với Nam Tình.

Cuối cùng sau vài cú thuê bao, đã liên lạc được với trợ lý A Đại.

“A lô? Nam Tinh tiểu thư?”

Nam Tinh mở miệng,

“A Đại, chị cả đâu? Sao không liên lạc được?”

A Đại thở dài.

“Sốt cao hôn mê, đưa đi bệnh viện.”

Nam Tinh rũ mí mắt.

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Hạ sốt, tổng giám đốc cũng đã tỉnh lại.”

“Vì sao lại phát sốt?”

Vừa nhắc tới việc này, A Đại có chút phiền muộn.

“Hình như tổng giám đốc đã cãi nhau với Tây Nguyên tiên sinh, tổng giám đốc liên tục thức đêm tăng ca hơn một tuần liền, thể lực không chống đỡ nổi nên mới ngất đi.”

“Cãi nhau?”

Rất nhanh A Đại liền nói.

“Nhưng mà bây giờ Tây Nguyên tiên sinh đã ở bệnh viện, chắc là không có việc gì nữa rồi. Nam Tinh tiểu thư, ngài gọi điện thoại cho tổng giám đốc là có chuyện gì sao?”

Nam Tinh liên tiếng.

“Có việc. Ông ba đó muốn bán nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo, giữa trưa hôm nay chuẩn bị ký hợp đồng với Chu Mạc.”

Vừa nói hết câu, ngữ khí bên phía A Đại liền ngưng trọng hẳn.

“Cái gì? Muốn bán Xảo Xảo?”

Nam Tinh lại nói.

“Không ký thành công, chuyện này cậu nói lại cho chị cả biết đi.”

“Được, tôi sẽ báo ngay cho tổng giám đốc.”

Nam Tinh nghĩ nghĩ, mở miệng.

“A Đại, nếu bên chị cả lại xảy ra chuyện khẩn cấp gì, nhớ phải liên lạc với tôi.”

“Vâng, Nam Tinh tiểu thư.”

Cuộc gọi kết thúc.

Giữa trưa, cô đứng trước cửa nhà ăn.

Gần đó vang lên tiếng kêu ù ù.

Một chiếc xe Maybach màu đen xuất hiện trước mặt cô.

Cửa kính ghế điều khiển được kéo xuống, sắc mặt của Bạch Vũ ôn hòa, cười cười.

“Nam Tinh tiểu thư.”

Sau đó, cửa kính ở sau xe cũng được hạ xuống, một gương mặt tuấn mỹ đập vào tầm mắt cô.

Quyền Tự nâng mắt, giọng điệu chậm rãi mà lười biếng.

“Bận xong rồi?”

Nam Tinh kinh ngạc.

Hắn đến đây nhanh như vậy?

Cạch, cửa xe mở ra.

Nam Tinh cầm theo cặp sách ngồi vào trong xe.

Mới vừa đặt mông xuống, liền nghe thấy một giọng nói không đứng đắn vang lên ở ghế lái phụ.

“Cô bạn nhỏ ~ đã lâu không gặp a.”

Tống Cảnh Hiên cười tủm tỉm chào hỏi với Nam Tinh.

Nam Tinh ngồi vào trong xe, chớp chớp mắt.

Hình như đúng thật là đã lâu không gặp.

Cô gật gật đầu, lên tiếng.

“Ừm.”

Mới vừa đáp lại được một tiếng, bên hông căng thẳng, lực chú ý của cô nháy mắt đã bị người bên cạnh hấp dẫn mất tiêu.

Nam Tinh bị người nào đó ôm chặt, đầu rúc vào trong lòng ngực hắn.

Cô không giãy giụa, bị người nọ ôm lấy, liền thành thành thật thật ghé vào trong lòng ngực của Quyền Tự.

Lực chú ý của cô rơi xuống quần áo trên người Quyền Tự.

“Ồ? Bệnh phục?”

Trang phục bệnh nhân sọc xanh sọc trắng cực kỳ bắt mắt.

Quyền Tự đáp lại.

“Ừm.”

Xe khởi động.

Quyền Tự mở miệng.

“Chuyện của Tiểu Hoa giải quyết xong rồi?”

“Không sai biệt lắm, chuyện dư lại vẫn cần chị cả tới xử lý.”

Hắn khép nửa con người, đầu gác lên đầu vai của Nam Tinh, kề lại bên tai cô, từng chút từng chút cọ xát, giọng nói nghẹn ngào.

“Tiểu Hoa đừng quên đã đồng ý với anh một chuyện.”

“Em không quên, em sẽ nhớ kỹ.”

Cô vừa mới nói xong, người trên ghế lái phụ ho nhẹ một tiếng.

“Này, này, chỗ này còn đang có người ngồi đấy.”

Tống Cảnh Hiên nỗ lực chứng tỏ sự hiện diện của mình.

Mí mắt của Quyền Tự vẫn chẳng thèm nâng thêm một chút, như cũ ôm chặt Nam Tinh.

Nhưng da mặt của Nam Tinh không dày được như Quyền Tự, tay kéo kéo cặp sách của mình, vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lại.

Một lát sau, Nam Tinh mới nhận ra con đường mà bọn họ đang đi không phải là đường về nhà.

Mở miệng hỏi.

“Chúng ta đi đâu?”

Tống Cảnh Hiên cà lơ phất phơ cười nói.

“Cô bạn nhỏ đoán xem?”

Kết quả hắn vừa nói xong, Quyền Tự đã tự động vạch trần đáp án.

“Đến phòng thí nghiệm của một ông già.”

Hắn khép mắt lại, hơn phân nửa trọng lượng đều đè lên người Nam Tinh.

Nhìn qua thì như thể hắn đang ôm Nam Tinh.

Nhưng thực ra là Nam Tinh đang chống cho hắn khỏi đổ.

Nam Tinh mở miệng.

“Là ông lão cần anh xuất ngoại để gặp mặt?”

Quyền Tự lên tiếng.

“Ừm.”

Ánh mắt của Nam Tinh bất chợt sáng lên.

Đối với chuyện Quyền Tự tích cực phối hợp chữa bệnh, hơn nữa còn có nguyện vọng muốn khỏi bệnh, vừa nghe thôi cũng đủ khiến cho người ta vui vẻ.

Xe vòng đi vòng lại, đi vào một nơi khá hẻo lánh.

Một cánh cổng sắt ngăn cách, bên cạnh là cảnh vệ đứng canh, bộ dạng trông giữ nghiêm ngặt.

Bạch Vũ đưa tờ giấy chứng nhận cho cảnh vệ, sau đó xe chậm rãi chạy vào trong.

Chờ tới điểm đến, xe dừng lại.

Nam Tinh xuống xe, nhìn quanh bốn phía.

Từng tòa biệt thự đứng sừng sững.

Chỗ này gần như là một tiểu khu, chẳng qua là được trông giữ nghiêm ngặt hơn một chút, chứ không có điểm nào đặc thù.

Cửa biệt thự, có một chàng trai trẻ mặc áo blouse trắng đứng đợi.

Tống Cảnh Hiên đi lên trước nói vài câu với vị bác sĩ mặc áo blouse trắng kia.

“A Thanh, đã lâu không gặp a.”

Cậu trai trẻ đó cười cười.

“Đã lâu không gặp, Tống thượng giáo. Miêu giáo thụ đã ở trong phòng thí nghiệm chờ Quyền tiên sinh.”

Nói xong, ánh mắt của A Thanh nhìn về phía Quyền Tự.

Quyền Tự ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn, đi lên trước.

A Thanh lại mở miệng.

“Không nghĩ tới Quyền Tự tiên sinh sẽ nguyện ý đến đây, Miêu giáo thụ rất vui vẻ.”

Quyền Tự lên tiếng, “Ừ.”

Tuy A Thanh đang nói chuyện với Quyền Tự, nhưng ánh mắt liên tục quét lên người Nam Tinh.

Cô gái này là ai?

Thân mật với Quyền Tự như vậy lại không khiến cho hắn cảm thấy phản cảm.

Dừng một chút, lại nói.

“Quyền Tự tiên sinh, mời vào. Những người còn lại có thể đến căn biệt thự bên cạnh để nghỉ ngơi.”

Tống Cảnh Hiên đã sớm thấy nhiều nên cũng không trách.

Tự động xoay người đi sang căn biệt thự bên cạnh.

Vừa đi vừa vẫy tay với Nam Tinh.

“Cô bạn nhỏ, đi theo chú.”

A Thanh cười cười với Nam Tinh.

“Vị nữ sĩ này, ngài có thể đi nghỉ ngơi với Tống thượng giáo rồi.”

Nam Tinh buông lỏng tay Quyền Tự ra.

“Được.”

Quyền Tự nhìn bàn tay bị buông lỏng ra, rũ mí mắt xuống, không nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.