Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 117: Chương 117: Em chỉ có từng đó tiền




Editor: Kiều Tiếu

Mở điện thoại lên, điều tra tín hiệu từ điện thoại của người thuộc tổ chức Ám Gen lần trước.

Điểm đỏ lập lòe trên bản đồ, mà chỗ lập lòe không phải ở ngoài đoàn phim mà là bên trong đoàn phim.

Theo vị trí lập lòe trên điện thoại, Nam Tinh đi vào trong đoàn phim.

Lần ghi hình này của đoàn phim vừa vặn là khách sạn, nơi mà các diễn viên nghỉ ngơi.

Trong đó có một cảnh diễn tại nhà.

Đi vào khách sạn, vào trong thang máy, ấn tầng 16.

Tích tích tích, điểm đỏ đang chớp nháy.

Tinh tinh hai tiếng, thang máy tới tầng 16.

Điểm đỏ nhấp nháy càng ngày càng nhanh, chắc hẳn người nọ đang ở gần đây.

Nam Tinh vừa bước vào khách sạn, nội tâm liền có một loại cảm giác mơ hồ không rõ.

Từ khi đi vào thế giới này, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Quyền Tự thì những lần sau đó cảm giác ấy chưa từng xuất hiện lại lần nào.

Căn cứ vào kinh nghiệm đời trước của cô, chỗ này ắt có vấn đề.

Cô khoác balo lên vai, nâng mí mắt, tựa như vô tình nhìn lướt qua camera trên thang máy.

Đèn theo dõi nhấp nháy.

Tầng 16 được phô thảm dài khắp hành lang.

Cô đứng trước thang máy không có đi ngay, mà nhìn tổng thể các camera trên hành lang một lượt.

Ở một nơi không rõ nào đó, có 6 màn hình lớn chiếu lại toàn bộ khung cảnh của khách sạn, cảnh quay không một góc chết.

Người cầm đầu là một tên đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, chỉ lộ mỗi chiếc cằm kiên nghị dưới ánh sáng, đôi mắt của hắn ta đảo qua hình ảnh của Nam Tinh trên màn hình.

Có chút nghiền ngẫm.

Cấp dưới ở bên cạnh dò hỏi.

“Jill ca, cô gái này có vấn đề gì à?”

Hầu kết của người đàn ông tên Jill đó lăn lộn, cười ra tiếng.

“Hình như, chúng ta bị phát hiện.”

Nghe vậy, cấp dưới kinh ngạc.

“Jill ca, không thể nào? Ngay cả mấy tên khó chơi trong bộ đội, người của chúng ta cũng giấu được, lần này ngài tự mình động thủ, camera lại không thể phá, sao nữ sinh này lại phát hiện ra?”

Cấp dưới cực kỳ khẳng định năng lực của Jill, bằng không người này cũng không có khả năng leo lên vị trí phó boss của tổ chức Ám Gen bọn họ, tự mình tới Trung Quốc để xử lý vài vấn đề.

Hơn nửa khuôn mặt của Jill chôn dưới bóng ma, khiến cho người khác nhìn không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi, hắn ta mở miệng.

“Kêu người bên đó chú ý, tốc chiến tốc thắng.”

Hắn âm lãnh cười.

“Nếu ông già kia lại chọn sự nghiệp nghiên cứu khoa học vĩ đại của mình mà từ bỏ cháu gái, thì đem thi thể của cháu gái lão ta đưa đi, coi như là lễ vật cho nghiên cứu khoa học vĩ đại của lão.”

“Vâng, Jill ca.”

Quay về bên Nam Tinh, dưới thang máy của khách sạn, cô rũ mắt đứng một lúc.

Bỗng nhiên, một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên.

“Nam Tinh?”

Một tay Nam Tình xách đôi giày cao gót màu đen, một tay khác cầm túi công văn của hãng Hermes, từ xa đi tới.

Nam Tinh chớp chớp mắt, gọi,

“Chị.”

Nam Tình nhịn không được hỏi.

“Sao lại tới đây? Chẳng lẽ em vẫn luôn ở khách sạn?”

Nam Tinh lắc đầu.

“Không, em tới tìm Miêu Vũ.”

Nam Tình hơi nhíu mày, bỗng nhiên trên khuôn mặt hàm chứa ý cười.

“Em quen biết Miêu Vũ?”

Nam Tinh vừa nhìn nụ cười đột nhiên của cô chị gái này của mình liền biết, chỉ sợ Nam gia đang có hạng mục gì muốn tới tìm Miêu Vũ.

Nam Tinh đáp một tiếng.

“Ừm, nhưng không thân.”

Nam Tình lại nói.

“Không sao, vậy chắc hẳn em cũng có số điện thoại của cô ấy. Ngày hôm qua bọn chị có hẹn gặp nhau ở phòng 1634, nhưng nãy chị gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, gọi điện thoại cho cô ấy thì chuông reo hai tiếng đã tắt. Em gọi cho cô ấy thử xem.”

Nam Tinh khựng lại, cúi đầu im lặng một lát.

“Hẳn là cô ấy không ở đây. Ngày mai chị có thể tới tìm cô ấy.”

Nam Tình đi vào thang máy, ấn nút tầng 1.

Thấy Nam Tinh còn đứng bên ngoài, Nam Tình nhướn mày.

“Em không đi với chị? Đã lâu không gặp, anh rể em đang đợi trong xe, cùng đi ăn thứ gì đi.” (Kiều Tiếu: đi bàn công chuyện mà Tây Nguyên cũng đòi đi theo à:>)

Nam Tinh lắc đầu.

“Em có hẹn với người ta ở tầng 17, còn có chút việc, chờ xong rồi sẽ đi ăn với chị.”

“Em đi thang máy lên tầng 17?”

Nam Tinh lắc đầu.

“Đi thang bộ, chỉ mất vài bước thôi.”

Đang nói, Nam Tình bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

“Cái tên trai bao ở đế đô cũng theo em tới chỗ này?”

Nam Tinh trầm mặc.

Nam Tình xoa xoa giữa mày,

“Em đừng nói với chị là em thuê một phòng riêng trong khách sạn này để bao dưỡng hắn.”

Dù sao hẹn gặp ở khách sạn, trong công việc rất ít khi xảy ra.

Bình thường hẹn tới khách sạn, thường mang theo hàm ý ái muội.

Trừ bỏ bao dưỡng nam nhân, còn có lý do khác à?

Nam Tinh dừng một chút, trả lời.

“Chị, anh ấy không phải là trai bao.”

Nam Tình trên dưới đánh giá Nam Tinh, cười như không cười.

“Em định nói với chị rằng hai đứa là chân ái? Hắn không lừa tiền em?”

Nam Tinh nhẹ giọng lên tiếng.

“Vâng.”

Nam Tình nghĩ, em gái mình cũng coi như là người thông minh, hẳn sẽ biết đúng mực.

Sự hoài nghi trong lòng cô giảm bớt, dò hỏi.

“Em nói cho chị biết, em đưa cho hắn bao nhiêu tiền xài rồi?”

Yêu hay không yêu, người ngoài như cô rất khó phán xét.

Nhưng thông qua tiền tiêu, có thể thấy được rất nhiều chuyện.

Nam Tinh lại lần nữa trầm mặc.

Đôi mắt của Nam Tình lại lần nữa nheo lại.

“Một trăm vạn?”

Nam Tinh không nói chuyện.

Nam Tình:

“300 vạn?”

Nam Tinh trầm mặc.

“600 vạn??!”

Nam Tinh chậm rì rì gật gật đầu,

“Kém chút, nhưng cũng tầm đó, nhưng mà anh ấy chỉ cầm tiền thôi, chưa có tiêu.”

Giọng nói của cô cực kỳ chân thành.

Nam Tình càng nghe, hỏa khí càng lên cao.

Nếu người đứng trước mặt cô là Nam Vũ mà không phải Nam Tinh, cô đã sớm lấy túi Hermes trên tay ném thẳng vào trán Nam Vũ rồi:).

Ngay cả công việc, giờ này Nam Tình cũng không muốn nhắc tới.

Chỉ hận không thể xông lên tầng trên dò xem rốt cuộc tên nam hồ ly tinh đó đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt nhiều tiền của em gái cô như vậy.

Nam Tình lại hỏi.

“Vì sao lại cho hắn nhiều tiền như vậy? Kinh tế của hắn khó khăn? Cần sự trợ giúp?”

Nam Tinh lắc đầu.

“Thật ra cũng không phải, tại trong thẻ của em chỉ có từng đó.”

Nghe xong, Nam Tình tức giận công tâm.

Duỗi tay ấn ấn nút đóng cửa thang máy, ấn ấn ấn.

Thẳng tới khi cửa thang máy đóng lại, cô cũng không thèm nói thêm lời nào với Nam Tinh.

Cái con bé bại gia này, ở chung với nó thêm một giây thôi thì cô sẽ giảm thọ mất.

Thang máy đóng lại.

Nam Tinh xoa xoa đầu, nhíu mày, tựa hồ có chút buồn rầu, sau đó xoay người đi về phía thang bộ bên cạnh.

Vừa đi vào, biểu tình trên mặt Nam Tinh lập tức biến mất, xa cách lạnh nhạt.

Đi đến cửa phòng 1736 của tầng 17, dừng lại.

Cầm điện thoại lên, áp vào máy cảm ứng trước cửa.

Điện thoại của cô được cô cải tạo qua.

Đại khái vì một số thói quen từ đời trước, nên mặt trái điện thoại của cô có tác dụng làm nhiễu từ trường trong phạm vi nhỏ, hơn nữa còn có thể mở khóa tất cả các loại khóa cảm ứng.

Tích tích tích vài tiếng, cửa phòng được mở ra.

Duỗi tay, đẩy cửa đi vào.

Cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Lấy máy tính từ trong ba lô ra, sau đó gửi một tin nhắn cho Tống Cảnh Hiên.

Tay cô nhanh chóng lướt trên bàn phím, sau đó liên hệ với người bên bộ kỹ thuật Tư Minh, cô cần người hỗ trợ.

Tai nghe Bluetooth rất nhanh truyền tới thanh âm.

“Ủa? King? Rất khó có dịp anh chủ động liên hệ với bọn em nha.”

Nam Tinh mở miệng.

“Tôi có chút việc muốn nhờ mấy cậu hỗ trợ.”

Nam Tinh chủ động mở miệng yêu cầu, tức khắc khiến cho người của bộ kỹ thuật Tư Minh cả kinh.

Đối phương lập tức mở miệng.

“Nói đi, giúp cái gì?”

Ngón tay của Nam Tinh gõ gõ trên bàn phím, tốc độ dịch chuyển số hiệu càng ngày càng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.