Editor: Kiều Tiếu (thui, lại là mình nè:> Chương này mình mới edit vội, có gì mọi người check chính tả giúp mình nhé. Iu mọi người)
Nam Tinh mở miệng.
“Có người kiểm soát toàn bộ hệ thống camera của khách sạn, người kia là một cao thủ. Tôi sẽ sửa lại hệ thống theo dõi, mong rằng các cậu có thể thay tôi chú ý quan sát, nếu người kia phát hiện, các cậu giúp tôi kéo dài thời gian một chút.”
Giọng nói loli ở đầu bên kia cảm thấy tò mò.
“Cao thủ? Lợi hại hơn cả anh sao?”
Nam Tinh nhàn nhạt trả lời.
“Còn kém tôi một chút.”
“Phốc.”
Giọng nói loli lập tức cười ra tiếng.
Lời nói tự tin như vậy chắc hẳn chỉ có thể nghe được từ miệng King.
Nhưng mà cũng phải, không tự tin thì sao dám xưng King?
Giọng nói loli lên tiếng.
“Được.”
Đáp lời không bao lâu, máy tính trên tay Nam Tinh vang lên từng tiếng tích tích tích.
Sau đó, số liệu trên máy tính bắt đầu tự động quay vòng.
Lúc này, Nam Tinh nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu thống khổ của nữ giới,
“A!”
Kèm theo đó là tiếng thủy tinh bị đập nát.
Nam Tinh buộc tóc lên, khoác áo sơ mi, đội thêm chiếc mũ, đeo chiếc khẩu trang màu đen đi về phía bên cửa, nhìn ra phía ngoài.
Phòng 1634 nằm ở góc dưới trái của phòng 1736.
Tiếng kêu la thống khổ vừa rồi truyền ra từ phòng 1634, cửa kính bị thứ gì đập nát, trên góc kính còn dính ít máu.
Giây tiếp theo, một tay Nam Tinh chống thành cửa sổ, nhảy xuống.
Trong phòng 1634.
Miêu Vũ bị hai gã đàn ông bắt cóc, tóc của cô bị một tên trong số đó hung hăng túm chặt, trên trán còn đang chảy máu, là vết thương do bị nện vào thành cửa sổ tạo thành.
Trên mu bàn tay của hai gã đàn ông đều được săm hình diều hâu màu xanh lá, trên người chúng mặc quần áo của nhân viên phục vụ trong tòa khách sạn này.
Một tên đàn ông tức giận nói.
“Dám mật báo cho bên ngoài? Tao thấy mày đang đi tìm chết!”
Nói xong, lại muốn đánh.
Nhưng lại bị một tên đàn ông khác ở bên cạnh kéo lại.
“Được rồi, cho cô ta một nhát thống khoái đi, chúng ta phải đi nhanh lên, Jill ca còn đang chờ.”
Nghe vậy, gã đàn ông đó nổi giận đùng đùng.
“Đồ vật còn chưa tới tay, sao trở về báo cáo kết quả công tác được?”
“Jill ca nói, mục đích hàng đầu của lần bắt cóc này là để bày sắc mặt cho ông già kia nhìn xem, nếu thật sự không lấy được thì từ bò.”
Vừa dứt lời, một tên trong đó giơ tay bóp lấy cổ Miêu Vũ, cổ tay chợt dùng sức.
Miêu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nước mắt sinh lý chầm chậm chảy xuống.
Đúng lúc này, phía cửa sổ vang lên một tiếng vang lớn, phanh!
Kính vỡ đầy đất, một người xông vào.
Hai gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đá ngã lăn quay xuống đất.
Hai gã không dự đoán được sẽ có người xông vào từ cửa sổ tầng 16.
Chúng ngã xuống đấy, phản xạ cũng coi như nhanh, lập tức duỗi tay muốn với lấy con dao bên cạnh.
Chỉ tiếc là Nam Tinh lại nhanh hơn chúng một bước, dao gọt hoa quả bị cô nắm chặt trong tay, răng rắc, trực tiếp cắm xuống lòng bàn tay của một tên gần nhất.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng gã đàn ông đó.
Một tay Nam Tinh làm ra tư thế thủ đao, đánh ngất gã.
Tên đàn ông phía sau vừa thấy có chuyện không ổn, lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Nhưng cửa phòng mới vừa mở ra, Nam Tinh càng nhanh hơn, dùng một chân đá gã ta dán vào tường ngoài hành lang.
Phanh!
Đầu cùng tường dịu dàng hôn nhau, lập tức bị đập đến hôn mê.
Ầm một tiếng.
Gã ta ngã xuống nền đất.
Nam Tinh chậm rãi đi ra khỏi phòng, một tay túm lấy một chân của gã, kéo người quay lại phòng.
Cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Chờ sau khi cô trói chặt hai tên đàn ông lại với nhau, lúc này cô mới đi về phía Miêu Vũ.
Miêu Vũ ghé đầu vào tường bên phía cạnh cửa sổ, trên trán có máu đang chảy xuôi xuống, phần cổ hằn rõ năm vết ngón tay, cực kỳ rõ ràng, tựa hồ sắp ngất.
“Khụ khụ khụ.”
Nam Tinh đi qua, ngồi xổm xuống, duỗi tay ấn nhân trung cho Miêu Vũ.
Không biết qua bao lâu.
Miêu Vũ từ trong cơn choáng váng mở to mắt, khi tầm mắt của cô đối diện với tầm mắt của Nam Tinh.
Miêu Vũ đột ngột giơ tay nắm chặt lấy tay áo của Nam Tinh.
Toàn bộ thân thể của cô ấy đều đang sôi trào kích động.
“Là, là anh.”
Nam Tinh muốn đỡ người dậy,
“Có thể đi không?”
Miêu Vũ run run rẩy rẩy đứng dậy, nhìn thấy hai tên ác độc nằm trên mặt đất, cô lập tức đỏ hai mắt.
“Anh lại cứu em.”
Trong lúc nói chuyên, ngoài cửa hành lang vang lên từng trận hỗn loạn.
Sau đó, năm, sáu vị bộ đội đặc công xông vào.
Bộ đội vừa thấy tình cảnh đánh nhau trong phòng, chợt sửng sốt.
Tống Cảnh Hiên đi theo phía sau, nghênh ngang đi đến.
Hắn nhìn một hồi lâu mới nhận ra cái người được bọc kín mít này là Nam Tinh.
Hắn chậc lưỡi hai cái, tán thưởng nhìn Nam Tinh.
“Thật không tồi.”
Nói xong, ánh mắt rơi xuống người Miêu Vũ.
“Tiểu mỹ nữ, không có việc gì chứ? Dưới lầu có xe cứu thương, đến bệnh viện quan sát đi.”
Nam Tinh lui về sau hai bước, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Miêu Vũ cố nén nước mắt, vẫn luôn nắm chặt tay áo của Nam Tinh.
“Anh đừng đi.”
Trong lời nói hàm chứ hy vọng và ý muốn giữ lại.
Nam Tinh biết Miêu Vũ bị kinh hách, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Hiên, giọng nói có chút mất tiếng.
“Sao lâu như vậy mới đến?”
Tống Cảnh Hiên nhún vai.
“Tiểu mỹ nữ không cho người đi theo, ngay cả vệ sĩ được an bài mặc trang phục bình thường cũng bị sai ở ngoài khách sạn. Vì thế nên đến chậm một chút.”
Nói xong, Tống Cảnh Hiên nhìn Miêu Vũ, ý cười trên mặt rút đi.
Hắn đánh giá vết thương trên trán và vết hằn trên cổ của Miêu Vũ, vẻ mặt khó có được sự nghiêm túc.
“Tiểu mỹ nữ, tình cảnh của cô nguy hiểm thế nào chắc cô cũng biết rõ, nếu như sau này vẫn còn tìm đường chết, đuổi hết vệ sĩ vốn đang bảo vệ cô đi, đến lúc chết thật, đừng trách ông chú này không bảo vệ cô.”
Nước mắt của Miêu Vũ từng giọt từng giọt lã chã rơi xuống, như thể bị ủy khuất vô cùng, kéo tay áo của Nam Tinh, càng ngày càng nắm chặt. (Kiều Tiếu: v**, sao đến đoạn này thấy ghét thế không biết