Editor: Kiều Tiếu
Về phía Nam Tinh, cô cũng lên mạng đăng ký một tài khoản weibo có chứng thực để tiện giải quyết các vấn đề phát sinh và tuyên truyền giúp nghệ sĩ dưới tay mình.
Kết quả vừa mới đăng ký xong, liền nhận được điện thoại của Kim Đế.
Giọng điệu cao hứng của Kim Đế truyền đến.
“Nam Tinh, ánh mắt của cháu không tồi, chú đã nói là cháu rất hợp với việc trở thành người đại diện mà.”
Nam Tinh nghe Kim Đế tán thưởng xong, vẻ mặt khẳng định:
“Tôi cũng cảm thấy ánh mắt của tôi không tồi.”
Kim Đế bên kia lại cười.
“Cháu ở đâu, chú đi tìm cháu.”
“Ở căn chung cư mà chú cho tôi.”
Kim Đế suy nghĩ một lát.
“Ồ, ở đó à, đúng lúc chú cách đó không xa, một lát nữa sẽ tới.”
Điện thoại vừa cúp chưa được mấy phút, chuông cửa đã vang lên.
Nam Tinh nhìn thoáng qua phía cửa.
Thật đúng là cách đây rất gần a.
Đi về trước, mở cửa,
“Nhanh như vậy đã tới à ······.”
Nói một nửa, nhìn thấy người đứng trước mặt, sửng sốt.
“Quyền Tự?”
Quyền Tự đứng ngoài cửa, con ngươi màu xám nhạt nhìn Nam Tinh.
“Tiểu Hoa đang chờ người? Có vẻ thực thất vọng khi thấy người tới là anh a.”
Nam Tinh ngẩn người, sau đó vội hoàn hồn.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tới tìm em.”
Nói xong, thấy Nam Tinh vẫn đứng ở cửa không có động tác gì.
Hắn mở miệng.
“Không mời anh vào ngồi một lát?”
Thà đừng hỏi, vừa hỏi xong thì Nam Tinh thật đúng là hơi do dự, cô nhìn về phía Quyền Tự,
“Nơi này có ít mùi, không bằng chúng ta ra ngoài kia nói?”
Cô không nghĩ gì khác, chỉ sợ Quyền Tự không ở được chỗ này.
Quyền Tự nhìn vào trong phòng, có thể nghe được tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, hiển nhiên là có người đang tắm rửa.
Hắn mở miệng.
“Cứ ở đây đi.”
Nam Tinh gật đầu.
“Cũng được.”
Nói xong thì nhường một lối đi cho hắn tiến vào.
Nam Tinh đi tới cửa sổ, mở ra, còn bật thêm cả quạt thông khí.
Ánh mắt của Quyền Tự lướt nhanh quanh phòng, đến khi ánh mắt quét tới đống túi đồ trên bàn thì dừng lại.
Đi về phía đó, bàn tay thon dài vươn ra, từ trong đống hóa đơn thành công tìm được tờ giấy hóa đơn của đôi giày nam giá 1800.
Mà hộp giày trên bàn đã trống không, nói cách khác, đã bị người khác lấy ra đi rồi.
Mí mắt của Quyền Tự rũ xuống.
Bạch Vũ đứng cạnh lẳng lặng nhìn, không biết vì sao, tư thế này của thiếu gia rất giống tới đây bắt gian.
Lúc này, điện thoại của Nam Tinh có người gọi tới.
Bên phía Ninh Đào đã xảy ra chút chuyện nhỏ.
Nam Tinh vừa trả lời điện thoại vừa đi ra ngoài cửa.
Trước khi rời đi còn nhét một chén nước vào trong tay Quyền Tự.
“Anh ngồi đây chờ em một lát.”
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại một người là Quyền Tự.
Nam Tinh vừa ra ngoài nhận điện thoại không lâu, âm thanh tắm rửa trong phòng tắm ngừng lại.
Tửu Từ mặc bộ quần áo thùng thình ở nhà đi ra từ bên trong, phần đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, trên tay cầm một bộ quần áo.
“Em sẽ mặc bộ đồ này đi tham gia tiết mục?”
Vừa đi ra thì thấy trong phòng khách nhiều thêm một người, tiếng nói chuyện của Tửu Từ dừng lại.
Còn tưởng rằng người trong phòng khách chính là Nam Tinh, ai ngờ lại không phải.
Quyền Tự nâng mắt, sâu kín đảo qua người hắn một cái.
Tửu Tự bị Quyền Tự nhìn chằm chằm, đâm ra có chút khó chịu, nhưng vẫn ý thức được mình là nhân vật công chúng, cười nhạt dò hỏi:
“Xin hỏi ngài là?”
Quyền Tự lẳng lặng nhìn chằm chằm Tửu Từ một lát, hỏi.
“Đây là phòng của cậu?”
Tửu Từ lắc đầu.
“Không phải.”
Quyền Tự không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói phiếm lạnh.
“Là phòng Nam Tinh cho cậu?”
Tửu Từ trầm mặc.
Hắn có phần đoán không ra người đàn ông này đang có ý gì.
Đặc biệt là thấy ở ngoài cửa có 4 tên vệ sĩ đứng canh, tư thái hùng hổ.
Quan trọng hơn hết là, không biết Nam Tinh đã đi đâu rồi.
Hắn trầm mặc, dưới con mắt của Quyền Tự thì đây chính là sự cam chịu.
Quyền Tự cằm chặt tờ hóa đơn trong tay, từng chút từng chút vò nát.
Cô ấy còn có tiền mua phòng ở cho người khác.
Còn để người đàn ông đó vào đây tắm rửa.
Nhìn qua, có vẻ đối với hắn ta thực tốt a.
Trách không được mỗi ngày thức khuya dậy sớm ra cửa kiếm tiền, vậy là kiếm tiền nuôi nam nhân khác?
Bỗng nhiên, hắn nghiêng đầu nhìn về phía hóa đơn trong tay.
Khi tin nhắn thẻ tín dụng của Nam Tinh vang lên, cô còn ngồi trước mặt hắn, cũng không mua bất cứ thứ gì.
Nói cách khác, cô ấy đưa thẻ của mình cho người khác quẹt.
Khuôn mặt tái nhợt của Quyền Tự hiện lên cảm xúc tối tăm, một tay chống bàn, thanh âm chậm rãi.
“Thẻ của cô ấy ở chỗ cậu?”
Lệ khí trên người Quyền Tự bắt đầu tràn ra ngoài, Tửu Từ khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết là có nên trả lời hay không.
Bên cạnh, Bạch Vũ nhẹ giọng mở miệng.
“Tửu Từ tiên sinh, ngài cứ nói lời thật là được, không cần giấu giếm gì đâu, dù sao cũng giấu không được.”
Tửu Từ lặng im một lát, đáp lại.
“Bởi vì một ít nguyên nhân, trên người tôi không có tiền, vì vậy chị ấy mới đem thẻ tín dụng của mình cho tôi.”
Bạch Vũ nhìn lệ khí trên người thiếu gia càng ngày càng nặng, yên lặng cúi đầu.
Ừm, Nam Tinh tiểu thư xong đời.
Nam Tinh vừa đi vào, liền thấy một tay Quyền Tự chống bàn, không biết bị làm sao mà vẫn luôn ho khan.
Cô lập tức đi qua, duỗi tay đỡ lấy hắn, sau đó hỏi.
“Làm sao vậy? Ngửi không quen? Khó chịu?”
Vừa nói, cô vừa duỗi tay đỡ hắn đến gần chỗ quạt thông khí.
Sau đó bắt đầu mở miệng.
“Anh muốn nói gì thì có thể ra ngoài nói chuyện với em, làm sao mà nhất định phải đi vào đây chịu tội.”
Quyền Tự ngồi trên ghế, đưa tay túm lấy cổ tay Nam Tinh, kéo người tới trước mặt mình, siết chặt.
Giọng nói của hắn nghẹn ngào.
“Muốn tới nhìn người đàn ông Tiểu Hoa giấu đi bao dưỡng một lát.”
Nam Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
“Bao, bao dưỡng nam nhân?”
Cô yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía Tửu Từ.
Cô mới ra ngoài có mấy phút thôi, hai người bọn họ ở đây đã nói cái gì?
Tửu Từ mở miệng.
“Chị Nam Tinh, vị này là?”
Nam Tinh cầm lấy chén nước trên bàn lên, ý bảo Quyền Tự uống nước.
Lực chú ý tập trung hết lên người Quyền Tự.
Cô rũ mắt xuống, trả lời.
“Quyền Tự.”
Nói xong, dừng một chút.
Nghĩ đến lời nói âm dương quái khí vừa rồi của Quyền Tự, cô lại bổ sung thêm một câu.
“Nam nhân của tôi.”
Những lời này thành công khiến cho cảm xúc khó chịu, tối tăm của người nào đó tan đi hơn nửa, hàng mi đen dài run run.
Tửu Từ nghe xong, cảm thấy cái tên Quyền Tự này có chút quen tai, chỉ là vẫn chưa thể nhớ ra đã nghe ở đâu, hắn mở miệng.
“Quyền tiên sinh, chào ngài.”
Quyền Tự rũ mí mắt, chậm rãi lên tiếng.
“Ừ.”
Một bộ dáng ban ân khó có được.
Ánh mắt của Tửu Từ lóe lóe.
Vừa rồi, lúc chị Nam Tinh không ở đây, phản ứng của người này không phải như vậy.
Bộ dáng kia nguy hiểm lại tàn nhẫn, cả người như khảm đầy gai, khiến cho người khác chỉ có thể đứng thẳng lưng, thành thành thật thật chờ đợi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà chị Nam Tinh vừa quay lại, cả người người này lập tức biến thành dáng vẻ ốm yếu bất kham, như thể không chịu nổi một kích.
Thậm chí ngữ điệu nói chuyện, tư thế cường thế bức người, cũng đều thay đổi ngay tức khắc.
Cả người đè lên người chị Nam Tinh, giống như một người không hề có lực công kích, lung lay sắp đổ, phải nhờ chị Nam Tinh đỡ lấy, ôm ôm thì mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng, chị Nam Tinh thế mà lại đi tin tưởng biểu hiện bên ngoài của hắn.
Sẽ nhỏ giọng nói chuyện với hắn, sẽ chú ý từng tí một, như thể sợ sẽ ép hỏng hắn.
Vừa thấy bộ dáng suy yếu của hắn, chị Nam Tinh đã khẩn trương một cách rất rõ ràng.
Lực chú ý nháy mắt đã tập trung hết lên người hắn.
Tửu Từ phục hồi tinh thần lại, nghe thấy Nam Tinh nói một câu.
“Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác, đây là phòng ở của công ty.”