Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh trở lại ghế lô.
Khi đi ngang qua người Quyền Tự, hắn ngửi được một mùi nước hoa rất nhạt.
Quyền Tự ngẩng đầu.
“Em gặp bạn à?”
Nam Tinh sửng sốt.
Sao hắn biết cô đã gặp người khác?
Sau đó mở miệng,
“Chỉ coi là có quen, không tính là bạn bè.”
Tống Cảnh Hiên ngồi một bên không muốn nhìn dáng vẻ thân mật của hai người này nữa, lạch cạch hai tiếng, đập đũa xuống bàn.
“Ăn no rồi, đi đây.”
Nói xong, trực tiếp đứng lên, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Lúc này, tinh tinh hai tiếng.
Điện thoại của Nam Tinh vang lên âm báo nhắc nhở tin nhắn.
Cứ tinh tinh tinh tinh vài lần như vậy.
Quyền Tự nâng mắt, nhìn qua.
Là thông báo trừ tiền của thẻ tín dụng cùng với một ít tin nhắn rác.
Sau đó, tầm mắt dịch chuyển, không để trong lòng.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, Nam Tinh vừa đi khỏi phòng ngủ.
Điện thoại bị rơi trên giường lại 'tinh' một tiếng, âm báo nhắc nhở tin nhắn lại vang lên.
Quyền Tự mở mắt, nhìn về phía thứ đồ vật đang phát ra âm thanh.
Là ký lục tiêu phí của thẻ tín dụng, một đôi giày dành cho nam.
Trong mắt hắn xẹt qua tia u ám.
Sau đó, điện thoại của Nam Tinh rung lên, một cuộc gọi gọi tới.
Ghi chú số điện thoại là, Tửu Từ.
Nam Tinh lại lần nữa trở về phòng, cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi.
“A lô?”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam.
“Chị đến đây đi, em chờ chị.”
Nam Tinh sửng sốt.
“Xong rồi?”
“Vâng.”
Giọng nói của người đàn ông tựa hồ có chút mỏi mệt.
Lực chú ý của Nam Tinh bị cuộc gọi này hấp dẫn, thậm chí còn chưa nhận ra người nào đó đang ôm gối nằm trên giường đã tỉnh lại.
Nam Tinh lên tiếng.
“Giờ tôi sẽ qua.”
Nói xong, cầm điện thoại đi ra cửa, tựa như có việc gấp gì đó.
Quyền Tự rũ mắt xuống.
Tiểu Hoa mà hắn nuôi dưỡng đang thông đồng với một người đàn ông khác?
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất trong giây lát, khả năng này không lớn.
Vậy còn có thể là gì?
Trước bàn ăn sáng.
Quyền Tự ngồi trên ghế, lâm vào trầm tư.
Bạch Vũ vừa thấy thiếu gia cả buổi sáng vẫn chưa ăn một miếng thức ăn nào, mở miệng dò hỏi.
“Thiếu gia đang nghĩ về Nam tiểu thư?”
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, trên mặt không có cảm xúc gì phập phồng.
“Gần nhất có ngày lễ gì quan trọng không?”
Bạch Vũ suy nghĩ một lát.
“Ngày lễ thì không có, nhưng mà, rất nhanh thôi sẽ đến sinh nhật của thiếu gia ngài.”
Quyền Tự dừng một chút, bỗng nhiên cánh môi đỏ thắm khẽ ngoéo một cái.
Thật ra không nghĩ tới, đầu gỗ Tiểu Hoa còn có thể nhớ kỹ sinh nhật của hắn.
Xem ra đôi giày nam kia, là mua cho hắn.
Tâm tình từ âm trầm chuyển sang tốt đẹp.
Chỉ là tâm tình này còn chưa kịp bảo trì bao lâu.
Hai giờ sau.
[ Nam Tinh, Tửu Từ ] bị đưa lên đỉnh hot search, hot search bạo.
Trong video lại lần nữa quay tới cảnh Nam Tinh đi cùng với Tửu Từ.
Trên tay Tửu Từ ôm một đống đồ vật, nào là túi lớn túi nhỏ, Nam Tinh đi sóng vai với hắn, cả hai đi vào một căn chung cư xa hoa, cùng nhau bước vào thang máy đi lên tầng.
Hình ảnh vừa ra, lại lần nữa đưa tới một đợt sóng nghị luận sôi nổi từ phía khán giả ăn dưa.
“Ôi chúa, không thể nào? Không thể nào?”
“Thật sự ở bên nhau?”
“Cmn!”
“Đã tới giai đoạn ở chung rồi?”
“A a a a, Nam Tinh, không được a!”
“Nam Tinh ngủ với bạn của em trai ruột, ý tứ là vậy hả?”
“Uầyy, sao cứ có cảm giác, sắp có một màn kịch lớn đầy máu chó sẽ xảy ra nhỉ?”
Quyền Tự cầm điện thoại, nhìn chằm chằm cảnh tượng trên màn hình, không biết suy nghĩ cái gì.
Sớm như vậy đã chạy ra ngoài, để đi gặp nam nhân khác?
Hắn như suy tư gì.
“Hai người bọn họ giờ đang ở đâu?”
“Ở trong một chung cư gần đại học Đế Đô.”
Hắn gác điện thoại lên bàn, giọng nói khàn khàn.
“Đi xem.”
“Vâng, thiếu gia.”
*
Lại nói đến bên phía Nam Tinh.
Bước vào căn chung cư Tửu Từ đang ở, 4 phòng 2 sảnh, trang trí đơn giản, đồ vật trưng bày trong nhà cơ bản đã đầy đủ hết.
Tửu Từ mở miệng.
“Sản phẩm làm ra ở bên trong.”
Sau đó, Tửu Từ từng bước đi vào trong.
Chờ sau khi vào phòng, rất nhanh một ca khúc vang lên.
Xác nhận âm hưởng kia là giọng của Tửu Từ, Nam Tinh sửng sốt.
“Cậu hát?”
“Vâng.”
Ánh mắt của Nam Tinh đảo quanh người Tửu Từ.
Mỹ nhân ngư.
Trách không được trong cuốn tiểu thuyết, fans của hắn lại đặt cho hắn danh hiệu như vậy.
Nam Tinh ngồi trên ghế, trầm mặc một lát.
Ngay lúc này, Tửu Từ mở weibo lên, thấy được hot search về hai người.
Tửu Từ có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tinh.
“Thực xin lỗi, khiến chị phải lên hot search rồi.”
Nam Tinh ngẩng đầu, sửng sốt.
Sau đó, cũng mở điện thoại lên, đăng nhập vào weibo, liếc mắt một cái đã thấy được tiêu mục hot search được treo lên đỉnh.
Mí mắt của cô giật giật, đột nhiên mở miệng.
“Nếu nhiệt độ đã cao như vậy, thừa dịp này, phát ca khúc đi.”
Tửu Từ sửng sốt,
“Bây giờ? Nhưng ca khúc còn chưa hoàn thành phần chế tác.”
Nam Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm Tửu Từ, giống như đang nhìn một tòa kim sơn. (*núi vàng).
Chỉ bằng vào giọng ca của hắn, vừa xuất hiện đã đủ nghiền áp một cách kinh diễm, những thứ khác chỉ để làm nền mà thôi.
Cái tên Nam Tinh, Tửu Từ treo cao trên bảng hot search.
Lúc này, weibo của Tửu Từ đột nhiên đổi mới.
Là một chiếc video. Tiêu đề của video là [Thần nói].
Trong video, khung cảnh thuần sắc trắng của màu tường, Tửu Từ mặc một bộ quần áo ở nhà đứng cạnh tường, nhạc đệm đơn giản vang lên.
Sau đó, tiếng ca của Tửu Từ chậm rãi cất lên.
[Giáng lâm xuống cõi đời này, nàng nói nàng sẽ yêu ta.
Đột nhiên có một ngày mưa to gió lớn kéo đến, người yêu ta không chút lưu tình thương tổn ta.
Thần nói nhân gian tràn ngập tình ái, gạt ta đi tới thế gian thống khổ này.
Từ đó về sau, mỗi ngày chỉ có thể run sợ núp trong góc tối, trong lòng cầu nguyện tình yêu trong lời thần sớm ngày giáng lâm.
Nếu như không mong chờ ta đến, hà tất để ta giáng lâm xuống cõi đời này.
Nếu như không mong chờ ta đến, hà tất cười hiền từ như vậy nói lời yêu ta.
Ma quỷ nhìn ta rồi lộ răng nanh, cười nhạo ta vô năng yếu đuối, chỉ có thể lại một lần thương tích đầy mình nằm trên mặt đất.
Thần nói nhân gian chính là như vậy, tội ác và tình yêu vốn dĩ song hành, cố nhịn qua thì sẽ có một ngày nghênh đón quang minh.
Nằm trên mặt đất, nhìn thái dương trên cao đang không ngừng dâng lên, ánh mặt trời ấm áp như vậy, lại không có quan hệ gì với ta.]
(Đây là một bài hát cổ điển, nên lời bài hát mang tính chất cổ nhiều hơn, có chỗ nào không hiểu thì mọi người hỏi lại mình nhé, mình sẽ giải thích kỹ cho nha. Bản lời này là mình dịch thô thôi, chứ mình không tìm thấy bài hát này trên web ấy).
Ba phút ca hát trôi qua.
Toàn mạng xã hội sôi nào.
“Ôi cmn, đây là giọng của Tửu Từ?”
“Trời ạ, hắn vừa mở miệng, da gà da vịt toàn thân tui nổi hết cả lên, đây là có chuyện gì?”
“Đồng ý với lầu trên! Trong lòng tui mẹ nó chỉ còn lại đúng một câu là: đù móa!”
“Đây là lực lượng có thể xuyên thấu qua không gian, đi thẳng vào lòng người a, trời ạ, sao tui không nhớ giọng ca của hắn lại hay như vậy nhỉ?”
“A a a a a, tui nghe xong muốn khóc, thực khổ sở a. Lời ca này làm tui thở không nổi.”
“Đây thật là Tửu Từ sao? Thật sự thật sự lợi hại!”
“Đặc biệt là câu kia, thần nói nhân gian chính là như vậy, tội ác và tình yêu vốn dĩ song hành, tôi cmn muốn đánh chết vị thần trong lời ca đó.”
“Đây là giọng ca của Tửu Từ? Quá lợi hại, thán phục.”
Cùng với nhiệt độ cao, ca khúc này nhanh chóng được truyền bá trên mạng, lượng chia sẻ chỉ mất hơn mười phút đã đạt tới mấy ngàn vạn.
Kim Đế vốn dĩ đang đi theo Nam Vũ, tận tình khuyên tiểu vương bát đản này quay lại chính đạo, về lại con đường ca hát để kiếm tiền.
Kết quả vừa mở điện thoại ra, phát hiện các bạn tốt thi nhau chia sẻ ca khúc của Tửu Từ.
Trên weibo đã bị Tửu Từ bá chiếm rồi.
Kim Đế có chút nghi hoặc mở bài hát kia ra, mới vừa nghe được hai câu, hắn liền đóng lại.
Lập tức gọi điện thoại cho Nam Tinh.
Khóe miệng vì cao hứng mà giơ lên, đến giờ vẫn không chịu hạ xuống.
(Kiều Tiếu: Hehe, bật mí cho mọi người là chương sau có tên là: “Em làm gì còn tiền bao dưỡng nam nhân khác”