Editor: Kiều Tiếu (chắc mọi người cũng thấy mình đã đổi bìa truyện rồi đúng không. Bìa này là sản phẩm của hhhvJL, cảm ơn bạn đã đồng hành và ủng hộ truyện do mình edit. <3)
Cũng may, cô ta rất nhanh ổn định tâm thần, mở miệng.
“Kế tiếp, xin mời đại biểu tân sinh, Nam Tinh lên phát biểu.”
Nói xong, Quyền Tự vốn đang rũ mắt bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Con người màu xám nhạt nhìn về phía Cố Oánh Oánh.
Trong lòng Cố Oánh Oánh nhảy dựng, lập tức lộ ra một nụ cười điềm mỹ, chớp chớp mắt với Quyền Tự, sau đó xoay người đi xuống đài.
Mái tóc xoăn nhẹ màu lục đậm của Nam Tinh xõa tung, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Oánh Oánh, đi lên đài.
Đứng trên đài cao, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quyền Tự.
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự sâu kín chăm chú nhìn cô, trên khuôn mặt tái nhợt đạm mạc bắt đầu xuất hiện một ít cảm xúc, cánh môi đỏ thắm khẽ ngoéo một cái. . Được copy tại ~ TRUМtrц yeЛ. vЛ ~
Nam Tinh dừng một chút, nhanh chóng dời tầm mắt nhìn về nơi khác, lúc này mới mở miệng.
“Tôi là đại biểu tân sinh lần này, Nam Tinh.”
Giọng nói nhàn nhạt, xuyên thấu qua microphone truyền vào tai tất cả các tân sinh viên có mặt trong lễ đường đại hội.
Nam Tinh vừa lên đài đã khiến cho một đám người ở phía dưới oanh động.
“Cmn, đây là đệ nhất tân sinh của trường chúng ta?”
“Người này cũng quá đẹp rồi?”
“Cô gái này thật xinh đẹp.”
“Đã là học thần lại còn xinh, ông trời quả là bất công mà.”
“Chỉ có thể dùng một câu 'đù má' để biểu đạt cảm xúc trong lòng tui lúc này.”
Ánh mắt của nam sinh dưới đài nhanh chóng phát sáng.
Cô gái nhỏ này lớn lên quả thực rất xinh đẹp a, khiến cho trong một thời gian ngắn chỉ có tiếng kích động và tiếng cười.
Ngón tay của Quyền Tự vỗ về đùa nghịch tay ghế, mí mắt từng chút từng chút rũ xuống.
Thanh âm chung quanh, hắn không nghe sót một chữ.
Rõ là tâm tình không tệ lắm do vừa được nhìn thấy Tiểu Hoa, nhưng mà giờ, đảo mắt đã thấy khó chịu.
Cố Oánh Oánh đứng sau cánh gà, nhìn thấy Quyền Tự cúi đầu, bộ dáng có vẻ tâm tình không được tốt cho lắm, cô ta nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là Nam Tinh lớn lên rất đẹp, nhưng tính cách lãnh đạm lại ngạo mạn.
Những đại nhân vật lớn, sao có thể thích cô gái như vậy?
Thông thường nhiều người chỉ thích những người biết thuận theo, biết nghe lời mà thôi.
Cân nhắc xong, Cố Oánh Oánh cười, nụ cười ngọt ngào hiện ra rõ rệt trên mặt.
Xem ra cô ta có cơ hội rất lớn để bắt lấy người đàn ông này.
Diễn thuyết tới lời cuối cùng, Quyền Tự bỗng nhiên đứng lên, rời đi lễ đường.
Cố Oánh Oánh thấy một màn như vậy, cười càng thêm tươi.
Nhìn phương hướng Quyền Tự rời đi, cô ta yên lặng ghi nhớ, nhìn chăm chú.
Nam Tinh diễn thuyết xong, đi xuống bậc thang, bước về hậu đài.
Trịnh Vinh không biết từ đâu nhảy ra, lập tức đi lên, đưa một chai nước.
“Thật không tồi.”
Một phản hồi tích cực.
Đường đường là chủ tịch hội sinh viên, lại bám theo một sinh viên năm nhất, liên tục khen ngợi và bưng trà rót nước.
Khiến cho mọi người chung quanh chú ý và suy đoán.
Trước giờ chủ tịch hội sinh viên vẫn luôn phản nghịch, đã vậy cơ bản thường mặc kệ mọi việc diễn ra trong hội.
Đột nhiên lại thò ra hành động khác thường, tất có yêu a. (*hiểu đơn giản là mùi yêu khí đó các bạn).
Chẳng lẽ là thích tiểu học muội rồi?
Nam Tinh vẫn luôn đi về phía phòng hóa trang, tính toán đổi bộ trang phục học đường đang mặc trên người mình.
Vì phối hợp với điển lễ khai giảng tân sinh, người bên hội sinh viên chuẩn bị cho cô một căn phòng nhỏ để thay đồ, cùng với một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc chân váy.
Nhìn qua, cả người cô toát ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, chỉ là, chân váy này có hơi ngắn.
Kết quả, cô vừa mới đi đến phòng hóa trang, liền nhìn thấy Quyền Tự đang ngồi trên ghế.
Bốn vệ sĩ đứng yên đằng sau hắn, Bạch Vũ mặc một bộ tây trang, khuôn mặt mỉm cười.
“Nam Tinh tiểu thư.”
Chào hỏi xong, liếc nhìn Trịnh Vinh đi theo sau, lại nói.
“Trịnh Vinh tiên sinh.”
Hiển nhiên, Bạch Vũ có quen biết với Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh vừa tiến vào thì nhìn thấy Quyền Tự, lập tức cả người cứng đờ.
Cảm xúc trong mắt không ngừng nảy sinh.
Hắn không chọc họa gì chứ nhỉ?
Ừm, hình như không có.
Chẳng lẽ anh họ tìm Quyền Tự tới đây để giáo huấn hắn? Không, không có khả năng, anh họ không có bản lĩnh đó.
Trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại ý nghĩ, Trịnh Vinh nở một nụ cười cứng đờ, hô một tiếng.
“Tự ca.”
Xưng hô cực kỳ cung kính, cho dù là với anh họ của hắn cũng chưa thấy hắn thành kính như vậy bao giờ.
Đôi tay nắm chặt chai nước khoáng ngoan ngoãn vòng ra đằng trước, dáng vẻ y hệt một học sinh ngoan.
Nhưng mà, đáp lại lời chào hỏi thành kính nghiêm túc của hắn, chỉ là một cái liếc mắt phớt lờ của Quyền Tự.
Ánh mắt sâu kín của Quyền Tự lại lần nữa rơi xuống người Nam Tinh.
Hắn đi đến trước mặt Nam Tinh, cách cô có nửa bước chân, nhỏ giọng nói.
“Em vẫn nên đổi phòng thay quần áo đi. Phòng bên cạnh không có ai, đi chỗ đó đi.”
Nam Tinh chỉ chỉ phòng thay đỏ trong góc.
“Chỗ đó cũng được mà.”
Trịnh Vinh duỗi tay lôi kéo cánh tay của Nam Tinh, đè thấp thanh âm:
“Đi nhanh đi, nếu không thì đừng thay.”
Nam Tinh nhìn hắn,
“Vì sao lại không thay?”
Vừa nói, Nam Tinh tránh thoát sự kiềm chế của Trịnh Vinh, vừa muốn đi đến trước mặt Quyền Tự, lại bị Trịnh Vinh lần nữa túm chặt.
“Quần áo gì đó vốn không quan trọng, cậu như vậy cũng đã rất đẹp rồi, không cần thay nữa đâu, đi mau đi mau.”
Nói xong liền muốn túm Nam Tinh ra ngoài.
Vừa rồi ở lễ đường cho tân sinh viên, mọi người nhìn thấy Quyền Tự xong liền bày ra bộ dáng kinh ngạc cảm thán.
Coi hắn (QT) là gì nhỉ, à, hệt như thiên sứ hạ phàm.
Hắn thậm chí còn nghe được có bạn học nói, gì mà hy vọng có thể sinh con cho Quyền Tự, ôi cái chuyện ma quỷ đó.
Chậc chậc chậc.
Thật là một đống nữ nhân nông cạn! Họ hoàn toàn không hiểu biết gì về người này, không hề biết tới trình độ ma quỷ của hắn, cho nên mới nói ra được những lời này.
Mà nhà hắn và Quyền gia cũng coi như quan hệ không tôi.
Đặc biệt là anh họ của hắn, Tống Cảnh Hiên, từ nhỏ đã chơi với Quyền Tự.
Khi còn nhỏ, hắn rất nghịch ngợm, khắp nơi lăn bò, đến sinh nhật mười hai tuổi của hắn, mommy dẫn hắn đến làm khách của Quyền gia.
Sau đó, cứ vậy lăn lê bò toài tới một biệt thự đơn lập đằng sau hậu viện.
Vừa bò vào, hắn gặp Quyền Tự năm 16 tuổi.
Phản ứng lúc ấy của hắn là, oa, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp a.
Mềm mềm mại mại, chờ sau này hắn lên rồi nhất định phải bảo vệ tốt 'cô ấy'.
Hắn thấy cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu, nhìn qua có vẻ không cao hứng, hắn thò lại gần, muốn an ủi an ủi.
Kết quả thò lại gần, lời còn chưa kịp nói, đã ngất đi rồi.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình bị treo lơ lửng trên tường ở tầng cao nhất.
Phía dưới là một nền cỏ u ám, khung cánh tối lửa tắt đèn (chả có ai).
Trong miệng hắn bị nhét bông, một câu cũng không nói được.
Mà cô gái nhỏ kia thì cong môi cười nhạt, cứ nhìn hắn như vậy, hắn cũng không biết mình bị trói bao lâu, chỉ nhớ rõ sắc trời tối sầm, chung quanh tối đen như mực.
Suốt một buổi tối, hắn chỉ nghe được cô gái nhỏ nhẹ nhàng nói một câu.
“Cậu rất giống con thỏ con mà tôi từng nuôi, nhưng mà nó đã bị tôi hầm, hương vị cũng không tệ lắm.”
Chỉ vì lời này, hắn bị dọa nước tiểu, khóc rối tinh rối mù.
Từ đây, Quyền Tự người này liền trở thành bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Cũng vì thế mà, chỉ cần có nữ sinh giả bộ nhu nhược trước mặt hắn, ra vẻ ta đây đáng yêu, cả người hắn lập tức liền không thoải mái.
Trịnh Vinh thấy sắc mặt Quyền Tự càng ngày càng khó coi, hắn lập tức mở miệng.
“Tự ca, bọn em không biết anh ở chỗ này, hiện giờ bọn em đi ngay đây.”
Nói xong liền lôi kéo Nam Tinh rời khỏi căn phòng này.
Đáng tiếc, không đi nổi.
Một bàn tay khác của Nam Tinh bị Quyền Tự kéo lại.
Sau đó, tay Trịnh Vinh trống không, ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết từ khi nào Quyền Tự đã đứng lên, ôm cả người Nam Tinh vào trong ngực.
Trịnh Vinh kinh ngạc chôn chân tại chỗ.
Đây, là tình huống gì đây???
Quyền Tự ôm Nam Tinh, nhấc mí mắt lên, liếc Trịnh Vinh một cái, thanh âm sâu kín.
“Cậu quản nhiều thật đấy.”
Thân thể của Trịnh Vinh cứng đờ, lui từng bước về sau.
Nhớ anh họ.
Anh họ, anh đang ở đâu?
Hắn vừa thấy cái gì??
Ma quỷ này và King ở bên nhau?
Không lẽ King bị người ta uy hiếp?
(Kiều Tiếu: Tới chuyên mục động não rồi mọi người, vậy năm nay Quyền Tự bao nhiêu tuổi?)