Editor: Kiều Tiếu (Quỳn Tự bao tủi thì tui khum biếc, tui chỉ biết Quỳn Tự sinh vào năm trà xanh)
Ánh mắt của Trịnh Vinh kịch liệt co rút lại, lùi về sau vài bước, đợi đến khi lùi đến cửa phòng rồi, lúc này mới mở miệng.
“Tự ca, quấy rầy.”
Nói xong, co chân chạy ra khỏi phòng.
Trịnh Vinh đứng ngoài cửa một lúc, không lâu sau, Bạch Vũ và vệ sĩ cũng ra hết.
Kẽo kẹt, cửa phòng đóng lại.
Trịnh Vinh đi đến trước mặt Bạch Vũ, chào một tiếng. . Tiên Hiệp Hay
“Chú Bạch.”
Bạch Vũ cười nói.
“Quan hệ giữa cháu và Nam Tinh tiểu thư nhìn qua không tồi.”
Trịnh Vinh có chút hoảng thần, nhếch nhếch môi, không nói chuyện.
Thật ra hắn cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Nam Tinh, đáng tiếc cô ấy căn bản mặc xác hắn.
Bây giờ có sát thần kia canh giữ, ý tưởng bái King làm thầy của hắn lập tức trở thành hy vọng xa vời.
Đúng lúc này, trong đầu Trịnh Vinh nhanh chóng hiện lên một người.
Anh họ!
Trong mắt Trịnh Vinh lập lòe tia sáng.
“Chú Bạch, cháu đi trước.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi cái chốn thị phi này.
Tầm hai mươi phút sau, đại hội tân sinh kết thúc.
Một lượng lớn sinh viên đổ xô ra khỏi lễ đường.
Nam Tinh cũng rời khỏi phòng, miệng hồng hồng, trong mắt lập lòe hơi nước, nhìn qua có vẻ vừa mới nín thở xong, cả khuôn mặt còn toát lên vẻ đỏ ửng chưa kịp tan hết.
Nhịn không được duỗi tay sờ sờ miệng.
Bạch Vũ cười nói.
“Nam Tinh tiểu thư và thiếu gia trò chuyện xong rồi?”
Nam Tinh dùng mu bàn tay che lại miệng mình, sau đó gật gật đầu.
“Dạ.”
Trả lời xong, lập tức rời đi.
Không mất quá lâu, Quyền Tự cũng từ bên trong đi ra.
Trái ngược với bộ dáng tối tăm đạm mạc trước đó, giờ đây đuôi lông mày còn mang theo ý cười khó có được, cả người nhìn qua có vẻ tâm tình thực tốt.
Cố Oánh Oánh mặc lễ phục, đi đôi giày cao gót, từng bước rời khỏi phòng hóa trang. Vừa đi tới cửa, vừa vặn nhìn thấy Quyền Tự đang đi ra từ chỗ ngoặt.
Cô ta vội vàng tiến lên hai bước.
“Quyền tiên sinh.”
Gọi xong, chân đi đôi giày cao gót có chút không vững, không cẩn thận trẹo một cái.
“A!”
Kinh hô một tiếng, thẳng tắp ngã về phía người Quyền Tự.
Bang.
Quyền Tự liếc mắt một cái, sau đó dời mắt.
Không biết từ khi nào vệ sĩ đã đứng chắn trước mặt Quyền Tự.
Lập tức ôm lấy Cố Oánh Oánh.
Cố Oánh Oánh nhắm mắt lại, đại kinh thất sắc, khi cô ta nhận thấy bản thân được người ôm lấy, trong lòng vui vẻ.
Vội vàng túm lấy quần áo của vệ sĩ, một đôi mắt e lệ ngập nước, run run mở miệng.
“Quyền tiên sinh, cảm ơn anh.”
Nói được một nửa, Cố Oánh Oánh sửng sốt, lập tức xấu hổ.
Vệ sĩ không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, trực tiếp buông tay.
Suýt chút nữa liền quăng Cố Oánh Oánh xuống đất, cô ta vội vàng ổn định tâm thần, đứng vững.
Nở một nụ cười ngọt ngào, nói với Quyền Tự.
“Quyền tiên sinh, cảm tạ ngài đã đến tham gia điển lễ tân sinh lần này.”
Cô ta có ý đồ sáp lại gần một chút.
Nháy mắt, mùi nước hoa gay mũi tràn ngập khắp mọi phía.
Phải biết rằng hôm nay cô ta đã cố ý xịt một ít nước hoa siêu đắt, hương vị dễ ngửi.
Nhóm bạn trai cũ của cô ta đều thực thích.
Thậm chí có không ít người chú ý đến cô ta vì lý do mùi hương này.
Đây chính là một vũ khí sắc bén không tên.
Nhưng chân còn chưa kịp nâng, liền nghe thấy giọng nói đậm mùi không kiên nhẫn của Quyền Tự.
“Mang khối thịt bốc mùi này ra xa một chút.”
Cố Oánh Oánh còn chưa kịp phản ứng lại.
Cái, cái gì? Khối thịt bốc mùi?
Hai vệ sĩ trực tiếp khiêng Cố Oánh Oánh lên tay, ném cô ta xuống nơi cách đó hơn 3 mét.
Ý cười trên đuôi lông mày của Quyền Tự tan đi, biểu tình đạm mạc sâu kín, con ngươi màu xám nhạt liếc Cố Oánh Oánh một cái, xoay người rời đi.
Cố Oánh Oánh đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Cô ta vừa mới, bị người ta chê là khối thịt bốc mùi?
Nắm chặt tà váy, biểu tình xấu hổ đan xen với sự nhục nhã.
Mà lúc này, ở một bên khác.
Nam Tinh rời khỏi lễ đường không lâu thì xuất hiện trong văn phòng của Miêu Vũ.
Bên cạnh cô, còn có một chiếc đuôi nhỏ là Ninh Đào.
Đây là lần đầu tiên Nam Tinh tới công ty này.
Trên bàn làm việc của Miêu Vũ có một chiếc giá nhỏ chuyên dùng để đựng bút lông.
Nhưng trên giá lại không để bút lông, mà đang thờ phụng một thanh chocolate chưa được bóc.
Nhìn qua có chút buồn cười.
Miêu Vũ mặc váy đỏ, cầm một phần hiệp ước đưa tới trước mặt Nam Tinh.
“Thời gian ghi hình là 2 tháng, sau thời gian đó có thể phát sinh một số vấn đề liên quan, cần cô ấy quay lại ghi hình bổ sung. Việc ghi hình bổ sung sau thời gian sẽ không nhận được bất kỳ đồng lương nào, vậy là tổng cộng 30 vạn. Mặt sau hiệp ước có ghi một số điều khoản vi ước yêu cầu đền tiền, và một số điều khoản cần chú ý khác. Nhìn đi, nếu không có vấn đề gì thì ký.”
Nam Tinh nhận hợp đồng, lật nhanh từ đầu tới cuối.
Bản hợp đồng này, bên phía đoàn phim chiếm ưu thế hơn.
Nhưng Ninh Đào chỉ là một nghệ sĩ mới xuất đạo, được như vậy đã là không tồi.
Nam Tinh gật đầu, “Được.”
Đáp lời, sau đó đưa hợp đồng cho Ninh Đào.
Từ đầu đến cuối, Ninh Đào không nói một lời.
Bởi vì lần gặp mặt trước, Miêu Vũ nhẫn tâm để cô khóc tới mức hai mắt sưng húp cả lên, đến giờ cô vẫn còn sợ.
Thành thành thật thật ngồi bên cạnh Nam Tinh, Nam Tinh hỏi câu gì thì cô đáp lại câu đó.
Ninh Đào hỏi.
“Việc học của tôi làm sao bây giờ?”
Miêu Vũ mở miệng,
“Bên phía nam chính Nam Vũ cũng có chút khó khăn, một tuần quay được 3 ngày, thứ 6, thứ 7, chủ nhật. Tổng cộng là 28 ngày quay chụp. Ngày thứ 6 cô phải xin nghỉ tới ghi hình. Thời gian ghi hình sẽ dựa theo tiến độ bên Nam Vũ mà điều chỉnh. Còn việc đi học của cô ······ việc đó rất quan trọng sao?”
Giọng điệu của Miêu Vũ lộ rõ vẻ chả sao cả.
Thứ một diễn viên cần chính là thiên phú và chức nghiệp, quan trọng hơn hết là kinh nghiệm thực tiễn, đi học thì giúp ích được gì? Có diễn viên có thiên phú, chỉ cần đến đoàn phim rèn luyện một lần là hiểu ngay vấn đề.
Ninh Đào nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Nam Tinh gật gật đầu.
“Sẽ xin nghỉ giúp cậu.”
Ninh Đào yên tâm rồi.
Ánh mắt của Miêu Vũ đảo qua Nam Tinh, thở dài,
“Nếu cô là đàn ông thì tốt rồi.”
Nam Tinh nhìn về phía cô ấy.
Miêu Vũ duỗi tay, sờ sờ thanh chocolate đang được thờ phụng.
“Cô lãnh đạm hơn nhiều so với em trai cô, càng thích hợp diễn nam chính hơn, đáng tiếc.”
Nhớ trước đây, ân nhân cứu mạng của cô cũng dùng loại ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm này nhìn cô.
Trong ba chị em nhà Nam gia, Nam Tinh giống với người anh trai thất lạc nhiều năm của cô ấy nhất.
Miêu Vũ cảm khái xong, đứng dậy.
“Được rồi, ngày mai Ninh Đào sẽ tiến tổ.”
Nói hết câu, Miêu Vũ như thể nhớ tới cái gì.
“À, đúng rồi, cô còn đang quay nữ số 3 của “Sở Sở Truyền” đúng không?”
Ninh Đào gật gật đầu,
“Hai phần diễn này hình như có chút trùng thời gian.”
Miêu Vũ quấn quấn tóc, đùa nghịch một chút.
“Lại nói, bộ phim kia cũng do tôi đầu tư giám chế.”
Nghe vậy, Ninh Đào cứng đờ, có một loại dự cảm không tốt cho lắm.
Quả nhiên sau đó Miêu Vũ nói một câu.
“Nhân vật nữ ma đầu kia có rất nhiều cảnh khóc diễn ngược luyến tình thâm, ừm, không tồi, rất thích hợp với cô. Đến lúc đó, diễn cảnh khóc thì nhớ quay nhiều một chút, tích lũy một ít tư liệu sống, sau này còn dùng để cắt nối biên tập.”
Lúc đi ra khỏi công ty của Miêu Vũ, Ninh Đào ôm Nam Tinh, suýt chút nữa lại khóc.
“Tớ, tớ ······”
Những từ “không muốn chụp” đằng sau còn chưa phát ra.
Nam Tinh bắt đầu ngâm nga vài câu hát đồng dao mình đã xem từ mấy giờ trước.
Trong giọng nói không có chút phập phồng dao động.
“Mỗi một người thật lòng yêu thích diễn kịch cùng với lòng ham muốn thành công đều sẽ vấp phải một vài chuyện gian nan, chịu đựng đi, sẽ trưởng thành hơn đó.”
Ninh Đào chớp chớp đôi mắt sưng như bánh bao của mình, tin lời cô nói.
“Thật chứ?”
“Thật.”
Nam Tinh lại nói.
“Nửa giờ sau lại đến một nơi khác ký hợp đồng nữ số 3.”
“······ Được”