Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh dắt Tống An An vào trong toilet, rút hai tờ giấy ướt lau tay cho cậu nhóc.
Mới vừa lau khô xong, Tống An An đột ngột ngồi bệt xuống bàn chân của Nam Tinh, ôm lấy đùi cô.
Cô sửng sốt.
“Sao thế?”
Tống An An dùng chất giọng non nớt còn thơm mùi sữa nói một câu.
“Muốn ở bên Tinh Tinh.”
Nhóc không muốn ở gần anh trai xinh đẹp kia đâu, anh trai đó chẳng những ghét bỏ nhóc, mà còn mặc kệ nhóc.
Kiểu con nít mềm rụp không hề có lực công kích này, rất khó khiến cho người ta không thích.
Cho dù là Nam Tinh, cũng có chút không cưỡng lại được.
Cô cười cười, duỗi tay bóp bóp hai má của Tống An An.
“Đi tìm Vinh Vinh?”
Tống An An nhớ tới cảnh Trịnh Vinh nhét cậu nhóc xuống sàn dưới ghế ngồi, dẩu dẩu môi, không tình nguyện nói.
“Vinh Vinh thối.”
Nói xong, hai người nghe được tiếng cãi nhau kịch liệt ở phía nhà vệ sinh nam.
“Úc Hàn! Cậu đừng quên, giờ đã không phải là mười năm trước! Thu hồi ngạo khí của cậu đi. Cậu còn muốn bị công ty tuyết tàng thêm lần nữa?”
Nghe vậy, WC trở nên an tĩnh.
Mí mắt của Nam Tinh giật giật.
Trực giác mách bảo có chuyện không đúng, muốn kéo Tống An An rời đi.
Hai mắt của Tống An An trông mong nhìn vào cửa WC nam, nãi thanh nãi khí nói.
“Tinh Tinh, bên trong có người cãi nhau nha.”
Cậu nhóc chìa tay, đầu ngón tay chỉ về phía WC nam.
Thế rồi, bên trong có người đi ra.
Đi trước là một người đàn ông mặc tây trang, nổi giận đùng đùng tông cửa ra ngoài.
Không lâu sau lại có một người đàn ông đi ra.
Người đàn ông đó mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với quần dài đen, kiểu cách ăn mặc này thường đem lại cho người mặc cảm giác thanh xuân phấn chấn.
Nhưng mặc trên người đàn ông này, lại khiến cho người ta cảm giác như là lưu manh.
Tóc của người này được xịt keo cố định, chải chuốt vuốt gọn ra sau đầu, lúc hắn rời nhà vệ sinh, lông mày nhíu chặt, toát lên vẻ nghèo túng và thống khổ không thể che dấu.
Nhưng người này có một điểm không thể nghi ngờ, đó là gương mặt rất đẹp trai.
Vừa nhìn là biết là nghệ sĩ.
Úc Hàn ra khỏi WC, nhìn thấy ngoài cửa có một lớn một nhỏ, hắn chợt sửng sốt, sau đó nghĩ tới chuyện mình cãi nhau với người đại diện đều bị người ta nghe được, thế là mày khẽ nhíu lại.
Nam Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ.
Úc Hàn.
Mười năm trước có nhận quay một bộ phim, nhờ thế mà hồng khắp trời nam đất bắc, thậm chí còn nhận được cúp ảnh đế, năm ấy hắn mới mười sáu tuổi, nghiễm nhiên trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Kim Ưng.
Nhưng sau đó thì bị tuôn ra chuyện kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, thế là danh tiếng của hắn bị chìm đi không để lại dấu vết.
Lần này trong đám người tới đây quay chụp công ích, có hắn.
Hình như hắn muốn hợp tác với Tửu Từ.
Tống An An thu lại ngón tay nhỏ, nãi thanh nãi khí nói.
“Tinh Tinh, hắn bị mắng.”
Nam Tinh lặng im, cúi đầu nhìn thoáng qua Tống An An.
Ngày thường cậu nhóc này nói chuyện không được trôi chảy, nay vừa gặp phải drama, cách nói chuyện trở lên nhanh nhẹn hơn hẳn.
Quả thực là y hệt gen của ông chú Tống Cảnh Hiên.
Động tác rửa tay của Úc Hàn dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía Nam Tinh.
Hắn nhíu chặt mày.
“Có chuyện?”
Giọng điệu khá gắt gỏng, như một con nhím đang căng chặt.
Nam Tinh sờ sờ trong túi, lấy một tờ danh thiếp của mình ra, đưa qua.
“Tôi là Nam Tinh, người đại diện của công ty giải trí Kim Quyền. Nếu cậu muốn đổi công ty, có thể đến chỗ của tôi.”
Úc Hàn nhìn Nam Tinh thêm một lần, cũng không nhận lấy tờ danh thiếp kia, chỉ cười cười.
“Muốn đào tôi? Cô biết tôi là ai không?”
Chắc là vì Nam Tinh khá nhỏ tuổi, hắn cảm thấy cô là đứa trẻ không hiểu chuyện, đang tấu hài vặt vãnh.
Nam Tinh lẳng lặng nhìn hắn.
“Mười năm trước cậu bị đào ra chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau, tôi biết cậu không phải người như vậy.”
Thân thể của Úc Hàn cứng đờ.
Còn Nam Tinh thì nhíu mày.
Ồ, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, hình như nói đúng rồi.
Tức khắc, trong đầu Nam Tinh hiện lên đủ loại canh gà tâm linh. (*mình đã từng giải thích rồi, đại khái chỉ mấy câu chuyện về triết lý nhân sinh tẩy não, à quên, tẩm bổ tâm hồn con người.)
Úc Hàn cười.
“Một con nhóc thì biết cái gì?”
Nam Tinh thực nghiêm túc.
“Chuyện ỷ thế hiếp người này, nếu cậu biết làm thật thì sẽ không tới mức bi thảm như vậy.”
Nụ cười lạnh lùng trên mặt Úc Hàn được rút đi, hắn nghiêm túc đánh giá kỹ Nam Tinh, thật lâu sau, duỗi tay nhận lấy danh thiếp.
Nam Tinh lại nói.
“Cứ bám víu lấy chuyện đã từng xảy ra, vây khốn bản thân ở hiện tại, thật sự không đáng.”
Nói xong, cô kéo Tống An An rời đi.
Thân thể của Úc Hàn cứng đờ, nhìn theo hướng Nam Tinh rời đi.
Thật lâu sau, cười sầu thảm.
Hắn, xác thật đã bị chuyện của mười năm trước bỏ chặt lâu lắm rồi.
Đến khi công việc quay chụp kết thúc thì trời đã là đêm khuya.
Sau khi Nam Tinh quay chụp xong, cũng quên sạch chuyện này luôn.
Vì đây chỉ là quảng cáo công ích, nên không lâu sau đã được chiếu lên.
Chiếu theo phương thức các tập hệ liệt.
Do bên trong quảng cáo này có đoàn người đang cực hot là Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn, nên nó nhanh chóng được người trên mạng nghị luận sôi nổi.
“A a a a a a! Khoai Sọ đẹp trai quáaa!”
“Cảnh Thịnh! Cảnh Thịnh!”
“Ui trời ơi, các anh ấy hợp thể rồi ư! Quả nhiên công ích quá lợi hại!”
“Thật sự quay kiểu này đẹp trai quá má ôi, hệt như mấy loại quay chụp thời thượng í.”
“A, mọi người mau xem tập hai đi, giọng ca của Tửu Từ quá dễ nghe!! Nam chính quay chụp với anh ấy là ai nhỉ? Quen mắt thế.”
“Là Úc Hàn! Đù! Hắn còn lăn lộn trong giới giải trí được cơ à? Tôi còn tưởng rằng hắn đã rút sớm rồi chứ.”
“Một người ca hát, một người say rượu múa kiếm, đẹp đôi thía.”
“Đúng đúng đúng, tui cũng cảm thấy đẹp đôi a.”
Mỗi một tập được chiếu lên điều khiến cho weibo oanh động.
Rất nhanh, hệ liệt về Nam Tinh cũng được chiếu lên.
Quảng cáo vừa ra, Nam Tinh nhanh chóng được 'mời' lên hot search.
Trong video, Nam Tinh mặc một chiếc váy dài xanh biển, ánh đèn tập trung hết lên người cô, chung quanh tối tăm u ám.
Một bài đàn piano tuần tự vang lên, ánh đèn dần dần biến đổi, cảnh tượng sông băng thoáng hiện.
Cuối cùng, Nam Tinh bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười, trên không trung nhanh chóng biến thành biển sao đầy trời, Nam Vũ mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng yên bên cạnh cây đàn piano.
[Bảo hộ sông băng, bảo hộ sao trời vũ trụ]
Quảng cáo vừa phát sóng, không lâu sau lượt chia sẻ liền phá mốc trăm triệu.
Vài đề mục hot search được đăng lên đỉnh.
[CP Sao Trời Vũ Trụ đã được chính phủ chứng thực.]
[Nam Vũ hiện thân]
[Nam Tinh tuyệt mỹ]
[Nam Tinh cười]
Hot search một đợt nối tiếp một đợt.
“Cảnh cuối, nụ cười của Nam Tinh quá xinh đẹpppp.”
“Ha ha ha ha, CP Sao Trời Vũ Trụ của tui đã được phía chính phủ chứng thực rùi ư?”
“Hai chị em nhà này quả thực... Cha mẹ họ rốt cuộc làm sao sinh được họ vậyyy? Quá tuyệt vời.”
“Cmn, đạo diễn này biết chọn người thật.”
“Khi nào thì Nam Tinh sẽ đi đóng phim a, tui đã tưởng tượng kỹ trong đầu rùi, Nam Tinh mà đi đóng phim thì nhất định siêu đẹp.”
“Lúc Nam Tinh cười rộ lên đem lại cho tui cảm giác xuân tâm manh động a, như thể đang nhìn người yêu í.”
“Hảo tỷ muội, tui cũng có cảm giác này.”
“Trước giờ cứ có cảm giác Nam Tinh quá cao lãnh, giờ chị ấy cười, cmn, quá tuyệt, suýt chút nữa thì chân mềm, về sau vẫn nên cao lãnh tiếp nha, cầu xin tỷ tỷ đó.”
Mấy ngày sau, lượt chia sẻ quảng cáo vượt mốc năm trăm triệu, nhiệt độ cao rồi lại cao nữa.
“Ha ha ha, hai chị em nhà này, thật là, không làm việc đàng hoàng. Một người rõ là đỉnh lưu, cứ nhất thiết đi chơi điện cạnh, một người đẹp tới kỳ cục, rõ là có thể làm minh tinh, nhưng lại đi làm người đại diện, rốt cuộc trong não họ nghĩ gì nhỉ?”
“Đúng! Nhiệt độ cao thế này, những nghệ sĩ khác cầu còn không được, nhưng sao tới lượt hai chị em nhà này thì khen ngược, có thể có - có thể không đều được?”
“A a a a a, muốn gán ghép hai người bọn họ a.”
“Loạn luân?”
“Cmn! Không được hiểu sai.”
“Đây quả thực là nhân thiết chị em nhà hào môn điển hình a.”
“Hây, lầu trên, bọn họ đúng là chị em nhà hào môn, không phải nhân thiết.”