Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 154: Chương 154: Trên tay là thứ gì?




Editor: Kiều Tiếu

Sở Chí bị nghẹn lời, suýt chút nữa thì không thở nổi.

Vừa rồi rõ là rất tốt, sao đột nhiên lại không được nữa rồi?

“Cắt!”

Hô một tiếng, ông bưng ly trà lên, uống hai hớp to, bình phục lại tâm tình.

Cao Nhụy ngồi trên ghế gấp khẽ cười một tiếng.

“Loại bình hoa xinh đẹp kiểu này, thấy nhiều trong giới giải trí rồi, ngoài khuôn mặt khá dễ nhìn ra, các phương diện khác đều không được, cần gì phải thể hiện chứ?”

Nói xong, lấy cây quạt giấy lên phe phẩy.

Quyền Tự xa xa nhìn thấy Nam Tinh, cánh môi đỏ thắm ngoéo một cái.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng thất bại của cô.

Rõ là một bông hoa nhỏ xinh đẹp kiều diễm, lúc này nhìn qua có hơi héo.

Sở Chí cầm loa lên, cẩn thận giải thích với Nam Tinh.

“Nam Tinh, cảm tình, cảm tình, ngẫm lại xem cô có đang thích ai không? Trên mặt cần phải có biểu cảm.”

Nam Tinh khẽ nhíu mày, cô nhéo nhéo ngón tay, rất muốn đứng lên bỏ cây dương cầm lại rời đi.

Mà đúng giây phút này, Nam Vũ đi tới trước mặt cô, hạ giọng.

“Không phải chị thực thích tên đàn ông tâm cơ bệnh tật đó hay sao?”

Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Vũ.

Nam Vũ bĩu môi, nâng nâng cằm ý bảo cô nhìn về phía Quyền Tự.

“Chị nhìn hắn thử xem.”

Nam Tinh quay đầu, nhìn về phía Quyền Tự.

Lúc này Sở Chí mở miệng.

“Mọi người về vị trí của mình, thử lại lần nữa.”

Nghe vậy, Nam Vũ rời đi.

Quyền Tự đứng cách đó không xa, con ngươi màu xám nhạt đối diện với Nam Tinh.

Hai người đối mắt.

Bỗng nhiên, Quyền Tự đi về phía Nam Tinh.

Hắn đột nhiên xuất hiện trước màn ảnh quay chụp, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Người này là ai?

Sao vào đây được?

Sao đạo diễn không có phản ứng gì, sao không đuổi người đi??

Lều của đạo diễn Sở Chí.

Bạch Vũ đứng ở bên cạnh, trên tay cầm một tờ danh thiếp, đưa qua.

Hắn ôn hòa mở miệng.

“Đạo diễn Sở Chí, nghe danh đã lâu. Hôm nay Quyền tiên sinh tới đây, là muốn xem xem có chuyện gì có thể giúp đỡ được hay sao, dù sao làm công ích là trách nhiệm của mọi người.

Nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì, có có thể tùy thời liên hệ, chỉ cần là chuyện tập đoàn tài chính Quyền thị có thể giúp được, nhất định sẽ tận lực.”

Đầu tiên là Sở Chí nhìn Bạch Vũ, sau đó lại nhìn Quyền Tự đang đi vào sân quay chụp.

Sở Chí được Bạch Vũ phủng lên tận trời, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời cũng rất kinh ngạc.

“Quyền thị?”

Chỉ quay một quảng cáo công ích thôi cũng có thể làm kinh động đến người của Quyền thị?

Từ khi nào lời kêu gọi của ông lại lớn như vậy?

Bạch Vũ cười nói.

“Thân thể của Quyền tiên sinh không tốt lắm, mong ngài có thể thông cảm nhiều hơn.”

Sở Chí gật gật đầu,

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Tuy rằng không biết muốn ông thông cảm cái gì, nhưng gật đầu trước rồi tính sau.

Quyền thị đầu tư a, đây chính là kim chủ lớn nhất mà đoàn đội chế tác nào cũng muốn lôi kéo.

Quyền Tự mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đứng yên bên cạnh Nam Tinh.

Nam Tinh trước hết là ngẩn người.

Quyền Tự rũ mắt xuống, ngồi xuống bên cạnh cô.

Nghẹn ngào nói.

“Hình như Tiểu Hoa, chưa từng đàn cho anh nghe lần nào.”

Nam Tinh chớp chớp mắt.

Ngay cả chuyện này mà người này cũng muốn so đo?

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Quyền Tự gác lên cạnh đàn.

“Bây giờ đàn cho anh nghe, vẫn chưa muộn.”

Nam Tinh do dự một hồi, liếc mắt nhìn về phía lều đạo diễn.

Cô còn đang công tác a.

Tay của Quyền Tự chống lên cạnh đàn piano, lông mi run run.

Nam Tinh thấy đạo diễn không nói gì, ngón tay của cô xẹt qua phím đàn, rất nhanh một ca khúc êm tai vang lên.

Sở Chí nghe thấy động tĩnh, nhìn hình ảnh trên màn hình, nhướn mày.

“A?”

Lần này có vẻ không giống a.

Không biết vì sao, tất cả các ca khúc mà Nam Tinh đàn tấu đều trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Cô cứ đàn, nhưng ánh mắt nhịn không được đặt lên người Quyền Tự.

Cứ mỗi lần nhìn, đều cảm thấy mặt mày của cô ôn nhu hơn rất nhiều, càng làm cho cả người cô thêm vẻ xinh đẹp kinh diễm.

Sở Chí nhìn màn hình, lẳng lặng nhìn chằm chằm, thậm chí quên luôn cả việc nói chuyện với Bạch Vũ.

Đúng đúng đúng, đây mới là hiệu quả mà ông mong muốn.

Chính là loại cảm giác này.

Chậc chậc chậc, ai nha, chẳng phải giờ này đã làm được rồi hay sao?

Quả nhiên, ông đã bảo từ đầu rồi mà, Nam Tinh rất có thiên phú.

Chờ đến khi ca khúc kết thúc, Quyền Tự đứng dậy, rời khỏi sân quay chụp.

Sở Chí lập tức đứng lên đi qua chỗ Nam Tinh.

Sở Chí mở miệng.

“Nam Tinh, vừa rồi biểu hiện rất tốt, cô chỉ cần đàn như lúc nãy là ok rồi.”

Nam Tinh nhìn Sở Chí.

Vừa rồi?

Ánh mắt của cô nhìn về phía Quyền Tự.

Sở Chí cũng đã nhận ra nguyên nhân làm cho Nam Tinh thay đổi.

“Vị tiên sinh kia, khoan từ từ.”

Bước chân của Quyền Tự dừng lại.

Quay đầu.

Sở Chí cười mở miệng.

“Quyền tiên sinh có quen biết với Nam Tinh?”

Quyền Tự nâng mí mắt lên, lên tiếng.

“Ừm.”

“Này, còn mong Quyền tiên sinh giúp đỡ một chút, đứng bên cây piano chờ một lúc, được không?”

Cách đó không xa.

Cảnh Thịnh và Nam Vũ đứng song song ở một chỗ.

“Ủa? Người đàn ông kia trông quen mắt thật. Đó không phải là người đã dẫn chị Nam Tinh đi ngay trong buổi phát sóng trực tiếp sinh nhật chị ấy hay sao?”

Nam Vũ không trả lời, biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, dời tầm mắt.

Tâm cơ nam.

Cảnh Thịnh lên tiếng.

“Ha, Nam Vũ, hắn là ai?”

Giọng nói của Nam Vũ mang theo vẻ xa cách.

“Không quen biết.”

Trong lúc đàm luận, bên phía Nam Tinh đã thương lượng thỏa đáng.

Quyền Tự sẽ đứng ở một chỗ cách đàn piano không xa.

Đạo diễn bắt đầu hô.

“Được rồi, chuẩn bị một chút, bắt đầu quay.”

Khúc nhạc piano lại lần nữa vang lên, mọi chuyện tiến triển cực kỳ thuận lợi, đạo diễn Sở Chí cũng thực vừa lòng.

Cuối cùng, Nam Tinh vừa nâng đầu nhìn thấy Quyền Tự, cô nhịn không được cười một cái.

Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn nghe lời như vậy.

Kêu hắn đứng ở chỗ đó, hắn thật sự đứng im ở chỗ đó nhìn cô đàn xong một khúc nhạc.

Sở Chí nhìn màn hình, thấy Nam Tinh cười rộ lên, lập tức hô.

“Cắt!”

Nói xong, Sở Chí bỏ bộ đàm trên tay xuống, đi về phía Nam Tinh.

“Ha ha ha ha, biểu hiện không tồi, không tồi. Quả nhiên, cô rất có thiên phú để làm diễn viên a.”

Sở Chí hoàn toàn quên mất cảnh quay này đã phải khó khăn thế nào mới có thể quay xong.

Nam Tinh bỏ tay ra khỏi mặt đàn.

“Đạo diễn, kết thúc?”

“Đúng đúng, kết thúc.”

Nam Tinh đứng lên.

“Đạo diễn, tôi đi thay quần áo.”

“Được được được, đi thôi đi thôi.”

Cô gật đầu đi về phía phòng thay quần áo.

Một tay nâng tà váy, vừa mới đi tới cửa phòng thay đồ, Cao Nhụy vừa vặn đi ra từ bên trong.

Hai người chính diện đối mặt.

Cao Nhụy giương giương cằm.

“Nghe nói, cô đã giải trừ hôn ước với Chu Mạc?”

Nam Tinh liếc nhìn cô ta một cái.

Cao Nhụy cúi đầu, nhìn móng tay đỏ tươi của mình.

“Cũng đúng, chính chủ đã quay lại, đồ dỏm như cô cũng nên nhường đường.”

Nam Tinh nhìn cô ta,

“Chắc cô cũng biết bản thân mình ngay cả cơ hội để làm đồ dỏm cũng không có, nên chỉ có thể lui mà cầu, leo lên người khác, đi làm tình nhân?”

Nghe vậy, thân hình của Cao Nhụy cứng đờ, cả giận nói.

“Cô đang nói cái gì?!”

Nam Tinh hỏi lại.

“Cô không biết tôi đang nói gì?”

Nói xong, Nam Tinh lướt qua người Cao Nhụy, cạch một tiếng, đóng cửa phòng thay đồ lại.

Đợi đến khi Nam Tinh thay quần áo xong, rời khỏi phòng thay đồ thì Cao Nhụy đã đi rồi.

Cô vừa ra khỏi cửa liền gặp Tống An An.

Hai mắt của Tống An An trông mong nhìn cô,

“Tinh Tinh, em muốn đi theo chị.”

Nói xong liền vươn tay nhỏ, muốn ôm lấy đùi Nam Tinh.

Nam Tinh nhìn thấy đồ vật nhão nhão dính dính trên tay Tống An An, nhíu mày.

Duỗi tay ấn đầu Tống An An, ngăn cậu nhóc lại.

Tống An An lung lay.

Nam Tinh dò hỏi.

“Trên tay em là thứ gì thế?”

Tống An An vươn mười ngón tay ra.

“Kẹo kẹo ~”

Nam Tinh nghe vậy, nắm lấy cánh tay của Tống An An kéo cậu nhóc đi về phía toilet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.