Mai Ngọc Anh đứng trước cửa, hít thật sâu để ổn định lại tinh thần. Không biết nên lựa lời nói với Quan Tuấn Bách như thế nào đây nữa, chắc anh đã hi vọng được Huỳnh Diệu Thi chăm sóc. Toan gõ cửa, thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra.
“Tổng giám đốc, cô Diệu Thi đã đồng ý gặp mặt anh rồi ạ.”
“Cô sắp xếp thời gian chưa? Càng sớm càng tốt.”
“Dạ rồi ạ, chiều nay lúc bốn giờ, tôi đã hẹn cô ấy đến quán cà phê X.”
Anh đã hẹn Huỳnh Diệu Thi ra ngoài nói chuyện riêng sao?
Cô ấy đồng ý rồi sao?
Không gian xung quanh Mai Ngọc Anh tối sầm lại, những câu hỏi tiêu cực bủa vây lấy cô. Mai Ngọc Anh chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Anh đã không còn là cậu thiếu niên của năm nào nữa rồi, không cần đến cô làm cầu nối, anh đã tự mình đi theo tiếng lòng của bản thân.
Khoảng cách giữa cô và anh xem ra xa lại càng thêm xa.
“Cô Ngọc Anh?”
Chẳng biết thư ký ra ngoài từ lúc nào, lay lay nhẹ cánh tay Mai Ngọc Anh, cô bừng tỉnh, nói cái gì đó với cô ấy rồi rời đi.
Mai Ngọc Anh chẳng biết tại sao cô lại phải chạy trốn.
Thư ký ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô khó hiểu, nhưng cô ta nào để tâm. Bởi có một chuyện khiến cô ta rối não hơn.
Tổng giám đốc kêu cô ta tìm ít tài liệu để tán tỉnh con gái nhà người ta!
Trước giờ, Quan Tuấn Bách yêu đương với biết bao nhiêu người, cô ta cứ nghĩ anh là cao thủ tình trường, bây giờ lại...
Thôi thì, chuyện sếp giao cho phải hoàn thành.
Cô ta làm việc khá nhanh, một tiếng sau đã mang đến cho Quan Tuấn Bách một quyển sách.
Cuốn sách to hơn tờ giấy A5 một tí, bìa sách màu hồng nhạt, tựa đề vô cùng thơ mộng “Trái tim thiếu nữ“.
“Tổng giám đốc, quyển sách này được các bạn trẻ đánh giá cao ạ.”
Chính xác hơn là được các em nhỏ, đặc biệt là các em tầm cấp hai vô cùng ưa chuộng. Cô ta cũng đâu thể tìm mấy cuốn sách thể loại nam chính yêu nhưng không nói khiến nữ chính đau khổ được. Nhỡ cuộc tình của sếp lớn không thành, khả năng cao sẽ giận cá chém thớt lên đầu cô ta.
Vậy nên cứ tìm mấy cái đơn giản, ngây thơ là tốt nhất, chỉ cần có trái tim chân thành là đủ.
Đợi thư ký đi khỏi, Quan Tuấn Bách nhìn quyển sách đến mười lăm phút. Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Quan thị lại đi đọc cuốn sách cho mấy đứa trẻ mới biết yêu này.
Ai mà biết thì mất mặt chết!
Nhưng Phạm Nhật Minh nói chỉ số thông minh của anh áp dụng trong chuyện tình yêu bằng không.
Vì vậy nếu như anh không chịu học hỏi, tìm hiểu thì sẽ không có được tình cảm của Mai Ngọc Anh.
Trước khi sang Mỹ, phải gặp mặt Huỳnh Diệu Thi một lần, anh muốn đường hoàng nói những điều mà bấy lâu nay muốn nói với cô ấy.
Quán cà phê X khá có tiếng ở Hà Thành, khách đến chủ yếu là để bàn công việc, học tập, gặp gỡ... tiếng cười nói rôm rả, bước đi nhộn nhịp của kẻ vào người ra càng làm cho bầu không khí ở đây thêm vui tươi.
“Để cô đợi lâu rồi.”
Quan Tuấn Bách lăn xe lăn đi đến chỗ Huỳnh Diệu Thi, cô ấy nhìn thấy anh cũng khá bất ngờ.
Người đàn ông trước mặt, hình như cô ấy từng gặp ở đâu đó rồi, nhất thời chưa thể nhớ ra được.
“Chắc có lẽ cô quên rồi, chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là Quan Tuấn Bách.”
Anh quan sát từng cử chỉ, nét mặt của cô gái này. Vừa dịu dàng, thanh thuần, khuôn mặt hài hoà, khí chất tựa như thần tiên thoát tục. Chỉ nhìn thôi chứ không chạm vào được.
“A, hồi trước đã gặp anh một, hai lần.”
“Không chỉ vậy, cô từng cứu tôi đấy.”
Huỳnh Diệu Thi ngạc nhiên, chỉ vào mình, hỏi lại anh: “Tôi? Cứu anh? Anh có nhầm lẫn gì không vậy?”
Sợ cô ấy không tin, Quan Tuấn Bách lấy ra tấm ảnh đã bị cháy mất một nửa kia, nói: “Vốn định gặp cô để cảm ơn và trả đồ nhưng chưa có thời cơ thích hợp. Mười mấy năm trước, tôi bị ngã xuống hồ ở công viên Lạc Thế, cô đã nhảy xuống cứu tôi. Vì cô rời đi nhanh nên tôi chưa kịp nói lời cảm ơn, chỉ nhặt được bức ảnh và sợi dây chuyền bị rơi trên bờ. Xin lỗi vì...”
Quan Tuấn Bách nói một tràng dài đột nhiên Huỳnh Diệu Thi cắt ngang lời anh: “Khoan đã!”
“Có chuyện gì sao?”
Cô ấy ngơ ngác hỏi lại, muốn xác nhận rõ ràng. “Tôi nhảy xuống hồ cứu anh?”
“Đúng vậy, vì tôi không biết bơi.”
Anh gãi gãi đầu, chuyện này thật đáng xấu hổ, một người con trai lại để một cô gái mềm yếu như Huỳnh Diệu Thi cứu.
“Trùng hợp, tôi cũng không biết bơi.”
“Hả? Là sao?”
Chẳng lẽ suốt bao nhiêu năm qua nhận nhầm người? Không thể nào!
May mà không định nói chuyện anh hiểu nhầm bản thân mình yêu cô gái này sâu đậm đấy.
“Tôi không biết bơi.”
Sợ anh không nghe rõ, Huỳnh Diệu Thi nhấn mạnh từng chữ.
“Nhưng bức ảnh với sợi dây chuyền của cô ở chỗ tôi suốt bao năm qua, mặc dù sợi dây đã bị...”
Huỳnh Diệu Thi bình tĩnh lấy tay móc sợi dây được đeo ở trên cổ nhưng bị áo che lấp ra.
“Nó vẫn ở đây, bức ảnh đó tôi vẫn giữ, có lẽ anh nhận nhầm người rồi.”
“Sao có thể chứ?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của anh, cô ấy nói tiếp: “Nhưng chị em tốt của tôi bơi rất giỏi.”