Cố Chấp Đợi Chờ Chân Tình Nơi Anh

Chương 3: Chương 3: Tôi và cô không liên quan




Anh bây giờ thật thảm hại, Quan Tuấn Bách anh đã trở thành một phế vật!

“Đừng có mà bi quan như vậy.”

Như đọc được suy nghĩ của anh, Mai Ngọc Anh lên tiếng. Song cô ngồi xổm xuống trước mặt anh. Trái ngược với khi nãy, giờ là cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Mày thì biết cái gì?”

“Tao á... tao thì biết gì nhỉ?”

Cô cười cười, ánh mắt nhìn Quan Tuấn Bách, nhận ra cô đang đùa giỡn, anh xị mặt, quay ra chỗ khác.

Một phút trước anh có hơi cảm động một chút, bây giờ coi như tan thành mây khói.

“Hừm, hiện tại tao là “bảo mẫu” của một bé trai “ba tuổi”, nhiệm vụ của tao chính là chăm sóc bé từ A đến Z.”

Này, ám chỉ anh như thế có hơi quá đáng đấy. Với tính cách của Quan Tuấn Bách, ai dám nói lời đùa bỡn anh như vậy, chắc chắn anh sẽ đánh kẻ đó nhừ tử.

Thế mà chẳng hiểu tại sao Mai Ngọc Anh năm lần bảy lượt khiêu khích anh, mà vẫn bình yên vô sự. Quan Tuấn Bách ngẫm nghĩ rồi cười khổ.

“Bây giờ, tao đi bàn chuyện hợp đồng với anh Tuấn Anh, mày chịu khó ở một mình một lát nha.”

Chưa đợi anh kịp trả lời, Mai Ngọc Anh đã chạy mất.

Anh Tuấn Anh!

Anh Tuấn Anh!

Anh Tuấn Anh!

Có vẻ thân thiết ha, Mai Ngọc Anh nói nhiều như vậy, lọt vào tai Quan Tuấn Bách chỉ có ba chữ “anh Tuấn Anh“.

“Gọi chú Tiến lên đây cho tôi.”

Một mình Quan Tuấn Bách không thể đi đến chỗ đó được, phải cần người khác trợ giúp. Ha, anh cười nhạo chính bản thân mình...

“Cậu chủ.”

“Đưa tôi đến thư phòng của Quan Tuấn Anh.”

Rất ít khi Quan Tuấn Bách gọi Quan Tuấn Anh một tiếng “anh trai”, ngày bố mẹ anh ly hôn, chính là hai tháng sau khi Quan Tuấn Anh xuất hiện.

Anh nhớ rõ cái cảnh mẹ mình xách va li ra khỏi nhà. Bà nói bà rất thất vọng về bố, bà tin tưởng ông, nhưng ông lại luôn lừa dối và giấu bà việc lớn như vậy. Trước khi lấy bà, Quan Tuấn Dũng chỉ là một đạo diễn không có tên tuổi, rồi hai vợ chồng cố gắng, để gây dựng nên tập đoàn Quan thị như hiện nay. Ấy vậy mà Quan Tuấn Dũng thấy bà mãi không sinh con đã đi ăn nằm với người đàn bà khác, để rồi Quan Tuấn Anh thực chất chỉ hơn Quan Tuấn Bách có một tuổi.

“Tôi chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của cô, cô Mai Ngọc Anh. Tuấn Bách nhà tôi thật có phúc khi có một người bạn như cô.”

“Không có gì.”

Ở bên ngoài, dù chỉ nghe bập bõm được dăm ba câu, nhưng Quan Tuấn Bách đâu phải kẻ ngu. Anh đại khái hiểu được vấn đề. Quan thị có nhiều kẻ thù, lợi dụng việc anh gặp biến cố, những kẻ đó rắp tâm thêm mắm dặm muối nhằm lật đổ Quan thị... hiện tại, chỉ cần nhà thiết kế như Mai Ngọc Anh ra mặt, kí kết hợp đồng với Quan thị, thì mọi tin đồn thất thiệt kia đều được đánh bay.

Bởi làm gì có tập đoàn nào sắp phá sản mà mời được Mai Ngọc Anh về. Xoa dịu được dư luận, những hợp đồng đã bị thua thiệt kia Quan thị hoàn toàn có thể bù vào.

Mai Ngọc Anh a Mai Ngọc Anh, tội gì cô phải làm vậy chứ?

Dù trước kia họ có là bạn tốt, nhưng đã bốn năm, giữa anh và cô không có lấy một chút liên quan, đối với nhau cứ như người dưng vậy.

Anh không thể đi đứng được, nhưng anh vẫn còn cái đầu có thể hoạt động. Anh không cần một cô gái đứng ra giúp đỡ mình. Quan Tuấn Bách anh dựa vào bản thân mình cũng có thể làm được.

“Tôi không cho phép.”

Cả Mai Ngọc Anh và Quan Tuấn Anh đều bất ngờ, Quan Tuấn Bách được quản gia đẩy xe lăn đi vào.

“Em đừng có nháo nữa, đi về phòng đi.”

“Tôi không nháo, tôi phản đối hợp đồng này.”

Thật hết cách, rất hiếm khi Quan Tuấn Bách nổi nóng với Quan Tuấn Anh. Anh em bọn họ, vẫn là những việc không đáng bận tâm đều nhắm mắt làm ngơ nhau.

“Nhưng tập đoàn...”

“Quan Tuấn Anh!”

Bỗng nhiên, Quan Tuấn Bách cắt lời anh ta.

“Anh hình như quên mất vị trí của mình rồi thì phải? Mấy năm nay tôi để mặc anh điều hành nên anh cho mình là chủ rồi phải không?”

Ai ai không biết, Quan Tuấn Anh dù là con cả, nhưng phần lớn cổ phần và mọi tài sản đều thuộc về cậu con trai thứ hai - Quan Tuấn Bách.

Cổ phần của anh được hưởng từ mẹ và Quan Tuấn Dũng, Quan Tuấn Anh may ra được Quan Tuấn Dũng cắt xén cho một chút. Trước khi qua đời, Quan Tuấn Dũng đã để lại di chúc, ngoại trừ khu nghỉ dưỡng ở phía Tây ra thì tất cả mọi tài sản của ông đều thuộc về Quan Tuấn Bách.

“Anh xin lỗi, anh quá nóng vội rồi.”

Nãy giờ, Mai Ngọc Anh ngồi im, quan sát Quan Tuấn Bách. Cô cứ nghĩ anh sẽ không vượt qua được cú sốc lần này, sẽ chìm trong tuyệt vọng. Nhưng có lẽ anh không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của cô.

Cô lặn lội từ Ý xa xôi trở về, lại không cần thiết.

Bất chợt, Quan Tuấn Bách nhìn sang Mai Ngọc Anh, nói: “Tiền bồi thường hợp đồng tôi sẽ chuyển cho cô. Nhà thiết kế thì nên làm việc của nhà thiết kế đi. Tôi và cô vốn chẳng liên quan đến nhau.”

Chẳng liên quan đến nhau ư?

Cô biết tính khí của anh trước giờ đều như vậy, nhưng vẫn không nhịn nổi.

Đau quá! Tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.